hanlaplaphan01
Khổ vì lồn
Bài viết từ FB Dương Hào Nam nhé chúng mày
Ở một nơi nào đó, giữa những toà nhà đóng kín ở Campuchia, Philippines hay Myanmar, có những người Việt trẻ đang ngồi trong căn phòng không cửa sổ, tay gõ bàn phím, miệng nói những lời dối trá qua điện thoại. Họ đang gọi đến một người Việt khác – một đồng bào vô danh nào đó – để thực hiện một cuộc lừa đảo. Không phải vì họ xấu xa. Mà vì nếu họ không làm thế, họ sẽ bị đánh, bị chích điện, bị bỏ đói, bị bán đi... thậm chí là mất cả mạng sống.
Đó không phải là cảnh trong một bộ phim kinh dị viễn tưởng. Đó là sự thật, đang diễn ra hằng ngày, ngoài rìa của thế giới văn minh này. Và đau đớn thay – người Việt đang bị biến thành công cụ để lừa chính người Việt, trong một guồng máy tội phạm mà người nước ngoài điều khiển và hưởng lợi.
Một bi kịch đa tầng: nạn nhân, hung thủ, và món hàng
PHẦN 1: “CHÓ ĐẨY” VÀ NHỮNG CON “LỢN NON”
“Tôi mất ba tháng để vào được bên trong. Một tuần để học cách im lặng. Ba mươi giây để thấy mình có thể trở thành ‘hàng’ bất cứ lúc nào.”
Không có biển tên. Không có đường đi chính thức. Chúng tôi rẽ qua ba lần trạm gác, không một viên cảnh sát nào hiện diện. Chiếc xe tải hiệu Hino cũ kỹ, chở hàng cứu trợ in dấu hiệu Hội Chữ thập đỏ giả, lắc lư trên đoạn đường đất đỏ, tiến về phía Bắc Myanmar – nơi bản đồ Google chỉ còn lại khoảng trắng.
Người địa phương gọi nó là “con tàu”. Không phải vì nó nổi trên nước, mà vì nó trôi nổi giữa lằn ranh của sự sống và cái chết.
Tại đây, giữa rừng già và những bãi rác công nghiệp, một cơ sở y tế di động được dựng lên. Không giấy phép. Không camera. Không nhân quyền.
Bên trong, người ta mổ nội tạng người như mổ lợn, mọi việc diễn ra hết sức bình yên, như một khu chợ chuyên giết mổ súc sinh nào đó.
Họ gọi những nạn nhân này là “lợn con” – trẻ, khoẻ, dễ vỗ béo. Đủ loại: trẻ vị thành niên bị lừa qua ứng dụng tuyển dụng, người nhập cư bị gài bẫy, dân cờ bạc thua trắng tay bị bán trừ nợ, bạn bè tin tưởng nhau bị bán đứng...
Còn “chó đẩy” – là để gọi những đội hình di động. Canh gác, áp tải, dọn dẹp, đôi khi là kết liễu nếu ai đó tỉnh lại giữa ca mổ.
Họ không cần biết tên nạn nhân. Họ chỉ biết giá của một quả thận là bao nhiêu trên thị trường chợ đen Quảng Châu.
Tôi đã ăn cơm cùng họ. Ngủ cạnh họ. Và từng sáng, mở mắt ra, không biết liệu hôm nay mình sẽ cầm bút – hay bị trói ngược hai tay trên một bàn phẫu nào đó.
Không có chuông báo động. Không có loa gọi cấp cứu. Ở đây, mọi thứ vận hành bằng ký hiệu tay và ánh mắt. Không ai nói to. Không ai cười. Chỉ có tiếng máy phát điện nổ phành phạch và mùi thuốc sát trùng trộn với mùi mồ hôi người.
Tàu y tế là tên gọi mỹ miều. Thực chất, nó là dãy container ghép nối, sơn trắng loang lổ, dựng giữa bãi đất trống nơi tín hiệu điện thoại chập chờn. Mỗi container là một "khoa" khác nhau: tiền phẫu, phẫu thuật, hậu phẫu (thường chỉ là phòng lạnh). Có cả "phòng lưu kho", nơi họ giữ những “lợn con” chưa đến lượt. Họ cho nạn nhân uống thuốc ngủ mỗi ngày, tiêm tĩnh mạch và chất ổn định huyết áp – không phải để cứu, mà để duy trì tình trạng nội tạng đạt chuẩn cho đến lúc đem lên bàn mổ.
Tôi được sắp xếp làm trợ lý y tế, danh xưng nội bộ gọi là “găng tay”. Nhiệm vụ: lau máu, ghi chép, giữ miệng. Những bác sĩ ở đây không phải là người không có bằng. Trái lại, nhiều người từng làm việc trong các bệnh viện lớn ở Trung Quốc, Thái Lan, thậm chí có cả một bác sĩ Việt từng công tác ở Phnom Penh. Họ đều có điểm chung: biến mất khỏi hệ thống y tế chính thống vì lý do nào đó – sai phạm, trốn nợ, mất giấy phép, buông thuốc giả, nhận hối lộ, trốn truy nã... Và nơi này là "phao cứu sinh" của họ.
Một “ca tốt” thường diễn ra trong 17 phút. Nếu thuận lợi, các bộ phận như: thận, gan, và đôi mắt đều còn nguyên vẹn. Nếu trục trặc – có thể là phản ứng thuốc, ngừng tim, hoặc nạn nhân tỉnh dậy giữa chừng– thì chuyển thẳng qua "thùng lạnh".
Tôi nhớ một cậu bé, người Kachin, độ chừng 14 tuổi. Bị dụ rằng sẽ đưa qua Thái làm phục vụ nhà hàng. Khi tỉnh dậy trong container, em chỉ hỏi một câu: "Mẹ cháu có đi cùng không?"
Không ai trả lời. Ba ngày sau, tên em biến mất khỏi danh sách. Nhưng con dao mổ vẫn còn nhuốm máu trẻ con.
Không ai ở đây hỏi nhau đến từ đâu. Nhưng ai cũng biết mình sẽ đi về đâu. Hoặc là rời đi bằng chân. Hoặc là được đưa ra bằng cáng, không bao giờ mở mắt trở lại.
Ở một nơi nào đó, giữa những toà nhà đóng kín ở Campuchia, Philippines hay Myanmar, có những người Việt trẻ đang ngồi trong căn phòng không cửa sổ, tay gõ bàn phím, miệng nói những lời dối trá qua điện thoại. Họ đang gọi đến một người Việt khác – một đồng bào vô danh nào đó – để thực hiện một cuộc lừa đảo. Không phải vì họ xấu xa. Mà vì nếu họ không làm thế, họ sẽ bị đánh, bị chích điện, bị bỏ đói, bị bán đi... thậm chí là mất cả mạng sống.
Đó không phải là cảnh trong một bộ phim kinh dị viễn tưởng. Đó là sự thật, đang diễn ra hằng ngày, ngoài rìa của thế giới văn minh này. Và đau đớn thay – người Việt đang bị biến thành công cụ để lừa chính người Việt, trong một guồng máy tội phạm mà người nước ngoài điều khiển và hưởng lợi.
Một bi kịch đa tầng: nạn nhân, hung thủ, và món hàng
PHẦN 1: “CHÓ ĐẨY” VÀ NHỮNG CON “LỢN NON”
“Tôi mất ba tháng để vào được bên trong. Một tuần để học cách im lặng. Ba mươi giây để thấy mình có thể trở thành ‘hàng’ bất cứ lúc nào.”
Không có biển tên. Không có đường đi chính thức. Chúng tôi rẽ qua ba lần trạm gác, không một viên cảnh sát nào hiện diện. Chiếc xe tải hiệu Hino cũ kỹ, chở hàng cứu trợ in dấu hiệu Hội Chữ thập đỏ giả, lắc lư trên đoạn đường đất đỏ, tiến về phía Bắc Myanmar – nơi bản đồ Google chỉ còn lại khoảng trắng.
Người địa phương gọi nó là “con tàu”. Không phải vì nó nổi trên nước, mà vì nó trôi nổi giữa lằn ranh của sự sống và cái chết.
Tại đây, giữa rừng già và những bãi rác công nghiệp, một cơ sở y tế di động được dựng lên. Không giấy phép. Không camera. Không nhân quyền.
Bên trong, người ta mổ nội tạng người như mổ lợn, mọi việc diễn ra hết sức bình yên, như một khu chợ chuyên giết mổ súc sinh nào đó.
Họ gọi những nạn nhân này là “lợn con” – trẻ, khoẻ, dễ vỗ béo. Đủ loại: trẻ vị thành niên bị lừa qua ứng dụng tuyển dụng, người nhập cư bị gài bẫy, dân cờ bạc thua trắng tay bị bán trừ nợ, bạn bè tin tưởng nhau bị bán đứng...
Còn “chó đẩy” – là để gọi những đội hình di động. Canh gác, áp tải, dọn dẹp, đôi khi là kết liễu nếu ai đó tỉnh lại giữa ca mổ.
Họ không cần biết tên nạn nhân. Họ chỉ biết giá của một quả thận là bao nhiêu trên thị trường chợ đen Quảng Châu.
Tôi đã ăn cơm cùng họ. Ngủ cạnh họ. Và từng sáng, mở mắt ra, không biết liệu hôm nay mình sẽ cầm bút – hay bị trói ngược hai tay trên một bàn phẫu nào đó.
Không có chuông báo động. Không có loa gọi cấp cứu. Ở đây, mọi thứ vận hành bằng ký hiệu tay và ánh mắt. Không ai nói to. Không ai cười. Chỉ có tiếng máy phát điện nổ phành phạch và mùi thuốc sát trùng trộn với mùi mồ hôi người.
Tàu y tế là tên gọi mỹ miều. Thực chất, nó là dãy container ghép nối, sơn trắng loang lổ, dựng giữa bãi đất trống nơi tín hiệu điện thoại chập chờn. Mỗi container là một "khoa" khác nhau: tiền phẫu, phẫu thuật, hậu phẫu (thường chỉ là phòng lạnh). Có cả "phòng lưu kho", nơi họ giữ những “lợn con” chưa đến lượt. Họ cho nạn nhân uống thuốc ngủ mỗi ngày, tiêm tĩnh mạch và chất ổn định huyết áp – không phải để cứu, mà để duy trì tình trạng nội tạng đạt chuẩn cho đến lúc đem lên bàn mổ.
Tôi được sắp xếp làm trợ lý y tế, danh xưng nội bộ gọi là “găng tay”. Nhiệm vụ: lau máu, ghi chép, giữ miệng. Những bác sĩ ở đây không phải là người không có bằng. Trái lại, nhiều người từng làm việc trong các bệnh viện lớn ở Trung Quốc, Thái Lan, thậm chí có cả một bác sĩ Việt từng công tác ở Phnom Penh. Họ đều có điểm chung: biến mất khỏi hệ thống y tế chính thống vì lý do nào đó – sai phạm, trốn nợ, mất giấy phép, buông thuốc giả, nhận hối lộ, trốn truy nã... Và nơi này là "phao cứu sinh" của họ.
Một “ca tốt” thường diễn ra trong 17 phút. Nếu thuận lợi, các bộ phận như: thận, gan, và đôi mắt đều còn nguyên vẹn. Nếu trục trặc – có thể là phản ứng thuốc, ngừng tim, hoặc nạn nhân tỉnh dậy giữa chừng– thì chuyển thẳng qua "thùng lạnh".
Tôi nhớ một cậu bé, người Kachin, độ chừng 14 tuổi. Bị dụ rằng sẽ đưa qua Thái làm phục vụ nhà hàng. Khi tỉnh dậy trong container, em chỉ hỏi một câu: "Mẹ cháu có đi cùng không?"
Không ai trả lời. Ba ngày sau, tên em biến mất khỏi danh sách. Nhưng con dao mổ vẫn còn nhuốm máu trẻ con.
Không ai ở đây hỏi nhau đến từ đâu. Nhưng ai cũng biết mình sẽ đi về đâu. Hoặc là rời đi bằng chân. Hoặc là được đưa ra bằng cáng, không bao giờ mở mắt trở lại.
có $ lại còn đá sân nhà VN mà chưa ghép được ở đó vác bao tải tiền qua đá sân khách TQ mà có nguồn tạng xịn cho m ghép 