Cái nguy hiểm không phải là nghèo – mà là giàu từ hệ giá trị sai.

ewqeqweqw

Địt Bùng Đạo Tổ
Mexico
Cái xã hội mình bây giờ nó không đói theo kiểu xưa – cơm không đủ ăn, áo không đủ mặc – mà nó đói về định hướng sống, đói về giá trị thật, đói niềm tin. Cái nghèo bây giờ không hẳn là không có tiền, mà là cảm giác không thoát nổi, không thấy lối ra – sống chỉ để chạy theo từng khoản chi phí, từng đợt sốt đất, từng đợt tăng giá xăng, điện, học phí. Cái khổ là khổ trong sự lặp lại vô vọng – làm rồi tiêu, rồi vay, rồi lại làm. Rồi ai cũng phải tự huyễn hoặc mình bằng vài cú chốt lời đất, vài cú “kinh doanh online”, vài miếng vàng giữ phòng thân… chứ chẳng mấy ai còn tin vào một hệ thống có thể nâng đỡ mình thật sự.

Nhìn ra mà xem:
Học đại học ra, chưa chắc sống nổi bằng shipper.
Đi làm công sở, đóng bảo hiểm hơn chục năm, chưa chắc bằng mấy đứa livestream bán son, bán váy.
Học giỏi, làm khoa học, làm kỹ sư – toàn dạng có học, có tâm – cuối cùng cũng loay hoay kiếm nhà thuê, không đất, không tài sản.
Trong khi đó, vài người ôm đất từ sớm thì bây giờ… chỉ việc “ngủ cũng ra tiền”.
Tụi trẻ, học xong cấp 3 là kéo nhau đi xuất khẩu lao động, không phải vì mơ gì lớn lao, mà đơn giản là “ở đây không sống nổi”. Nhật – Hàn còn chật, giờ thì tràn sang cả Đông Âu, khối Schengen. Lũ trẻ gửi tiền về quê, cha mẹ tích góp, mua miếng đất, rồi chính số tiền đó lại tiếp tay đẩy giá đất quanh làng lên trời. Và thế là: thế hệ sau lại tiếp tục phải ra đi. Một vòng lặp rất Việt Nam. Rất buồn. Và rất thật.

Trong một xã hội bình thường, tiền nên chảy vào sản xuất, giáo dục, hạ tầng, nghiên cứu… chứ không phải đổ vào đất. Nhưng ở đây, đất đai là tài sản duy nhất còn tạo ra “cảm giác an toàn” – dù cái cảm giác đó được bơm lên bằng đầu cơ, bằng tin đồn, bằng cơ chế phân lô, tách thửa, quy hoạch mập mờ. Tất cả đều nuôi dưỡng một thứ văn hóa: giàu nhanh – bất chấp. Và khi xã hội tôn vinh giàu nhanh, thì đạo đức, trí tuệ, lòng tự trọng đều bị xem là xa xỉ phẩm.

Thế nên, chẳng lạ khi những thằng từng sống tử tế, sau khi có tiền từ đất, bỗng trở mặt, học cách khinh người, chơi bời, khoe mẽ, đẩy người khác vào thế kém cỏi hơn để tự thấy mình “thành công”.

Cái nguy hiểm không phải là nghèo – mà là giàu từ hệ giá trị sai.
 

Có thể bạn quan tâm

Top