Live Cảm thấy mệt mỏi vì mẹ ruột

entrust00

Thanh niên hoi
T đến bây giờ làm ăn xa nhà đã lâu , trong những năm đó t chưa 1 lần cảm thấy nhớ nhà mà ngược lại cảm thấy nặng nề khi phải về , vì sao ? Vì mẹ t
- T từ nhỏ giờ không hút chích , bài bạc , đĩ điếm , chỉ lâu lâu ăn nhậu cùng bạn bè đồng nghiệp , t không dám nói là người hiếu thảo hay giỏi giang gì nhưng cũng không phải loại bê tha bầy hầy. Hồi còn sống chung , cuộc đời t , ba t và mấy đứa em là nghe càm ràm , chê bai từ mẹ t , mấy bữa mẹ t bệnh t đi chợ nấu ăn thì cũng chê t nấu dở này kia , trong khi ba t và mấy đứa em bữa nào nghe t nấu là mừng lắm , vì hợp khẩu vị .
- mẹ t là 1 người vô cùng độc đoán , ai làm gì cũng chê bai, luôn cho mình là đúng, miệng thì nói thờ Phật , ăn chay , thực dưỡng , mà sống ke re cắt rắt , ăn nói thì bạt mạng chả bao giờ nghĩ cho cảm xúc của người khác.
- t với thằng em nay đều trên 30 mà không thằng nào dám lấy vợ vì mẹ t đòi dâu phải sống chung , t con ruột còn chịu không nổi nên không dám cưới nhỏ nào về vì sợ làm khổ con người ta.
- gia cảnh t rất khá giả , chứ không phải nghèo khó gì , nhưng t vẫn thích xa nhà lao động , thà cực khổ nhưng được tự do.
- Càng ngày tự bản thân t , tâm trí t tưởng tượng đến ngày mẹ t mất thì lúc đó t mới thực sự được tự do hoàn toàn , mẹ t chỉ thua Stalin và Mao bộ đồng phục thôi .
T biết những gì t đang nghĩ là khốn nạn , nhưng tâm trí t nó mỗi ngày nó tự dồn dập tới như vậy t không cản được . Dm nhiều khi t nghĩ nếu có chiến tranh thì t cũng xung phong ra trận để kết thúc luôn cái kiếp con chim "được" nuôi và cho ăn trong cái lồng son này :)
 
Cố lên mày mẹ mày giống mẹ tao đấy thôi mày hạn chế gặp mẹ thôi
 
Nói ra bảo loạn luân, nhưng nếu mày đè ra liếm Lồn thì bà đó đã khác rồi .... hahaha, giỡn tí thôi, nhưng cuộc sống có ai giống ai, ráng thích nghi theo cách của mày thôi ....nhưng hầu hết ghét bố chứ ít người ghét mẹ, có lẽ mày ác cảm với bà ấy quá, tuy nhiên mày nên nhìn mẹ mày với 1 góc nhìn khác, hãy quý trọng vì mình có mẹ, nhiều thằng đéo có mẹ, ước đc gọi 1 tiếng mẹ kia kìa ..... @Địt Mẹ +
 
T đến bây giờ làm ăn xa nhà đã lâu , trong những năm đó t chưa 1 lần cảm thấy nhớ nhà mà ngược lại cảm thấy nặng nề khi phải về , vì sao ? Vì mẹ t
- T từ nhỏ giờ không hút chích , bài bạc , đĩ điếm , chỉ lâu lâu ăn nhậu cùng bạn bè đồng nghiệp , t không dám nói là người hiếu thảo hay giỏi giang gì nhưng cũng không phải loại bê tha bầy hầy. Hồi còn sống chung , cuộc đời t , ba t và mấy đứa em là nghe càm ràm , chê bai từ mẹ t , mấy bữa mẹ t bệnh t đi chợ nấu ăn thì cũng chê t nấu dở này kia , trong khi ba t và mấy đứa em bữa nào nghe t nấu là mừng lắm , vì hợp khẩu vị .
- mẹ t là 1 người vô cùng độc đoán , ai làm gì cũng chê bai, luôn cho mình là đúng, miệng thì nói thờ Phật , ăn chay , thực dưỡng , mà sống ke re cắt rắt , ăn nói thì bạt mạng chả bao giờ nghĩ cho cảm xúc của người khác.
- t với thằng em nay đều trên 30 mà không thằng nào dám lấy vợ vì mẹ t đòi dâu phải sống chung , t con ruột còn chịu không nổi nên không dám cưới nhỏ nào về vì sợ làm khổ con người ta.
- gia cảnh t rất khá giả , chứ không phải nghèo khó gì , nhưng t vẫn thích xa nhà lao động , thà cực khổ nhưng được tự do.
- Càng ngày tự bản thân t , tâm trí t tưởng tượng đến ngày mẹ t mất thì lúc đó t mới thực sự được tự do hoàn toàn , mẹ t chỉ thua Stalin và Mao bộ đồng phục thôi .
T biết những gì t đang nghĩ là khốn nạn , nhưng tâm trí t nó mỗi ngày nó tự dồn dập tới như vậy t không cản được . Dm nhiều khi t nghĩ nếu có chiến tranh thì t cũng xung phong ra trận để kết thúc luôn cái kiếp con chim "được" nuôi và cho ăn trong cái lồng son này :)
Bình thường. Khi nào cả nhà mày đều thế với mày thì mới là cám cảnh.
 
T đến bây giờ làm ăn xa nhà đã lâu , trong những năm đó t chưa 1 lần cảm thấy nhớ nhà mà ngược lại cảm thấy nặng nề khi phải về , vì sao ? Vì mẹ t
- T từ nhỏ giờ không hút chích , bài bạc , đĩ điếm , chỉ lâu lâu ăn nhậu cùng bạn bè đồng nghiệp , t không dám nói là người hiếu thảo hay giỏi giang gì nhưng cũng không phải loại bê tha bầy hầy. Hồi còn sống chung , cuộc đời t , ba t và mấy đứa em là nghe càm ràm , chê bai từ mẹ t , mấy bữa mẹ t bệnh t đi chợ nấu ăn thì cũng chê t nấu dở này kia , trong khi ba t và mấy đứa em bữa nào nghe t nấu là mừng lắm , vì hợp khẩu vị .
- mẹ t là 1 người vô cùng độc đoán , ai làm gì cũng chê bai, luôn cho mình là đúng, miệng thì nói thờ Phật , ăn chay , thực dưỡng , mà sống ke re cắt rắt , ăn nói thì bạt mạng chả bao giờ nghĩ cho cảm xúc của người khác.
- t với thằng em nay đều trên 30 mà không thằng nào dám lấy vợ vì mẹ t đòi dâu phải sống chung , t con ruột còn chịu không nổi nên không dám cưới nhỏ nào về vì sợ làm khổ con người ta.
- gia cảnh t rất khá giả , chứ không phải nghèo khó gì , nhưng t vẫn thích xa nhà lao động , thà cực khổ nhưng được tự do.
- Càng ngày tự bản thân t , tâm trí t tưởng tượng đến ngày mẹ t mất thì lúc đó t mới thực sự được tự do hoàn toàn , mẹ t chỉ thua Stalin và Mao bộ đồng phục thôi .
T biết những gì t đang nghĩ là khốn nạn , nhưng tâm trí t nó mỗi ngày nó tự dồn dập tới như vậy t không cản được . Dm nhiều khi t nghĩ nếu có chiến tranh thì t cũng xung phong ra trận để kết thúc luôn cái kiếp con chim "được" nuôi và cho ăn trong cái lồng son này :)
Ê, sao giống bà già tao quá vậy, cũng gốc Bắc. Cực kì cay nghiệt với ngườii nhà, mở mồm ra toàn lời độc hại, đéo hiểu kiểu gì. Giờ con cháu chỉ sang mỗi dịp lễ tết, thường là ko dám bén mảng sang, vì mỗi lần sang thỉ chả có gì vui vẻ. Tao mấy lần muốn bả đi chơi bời, gặp người này kia để thoáng đi bớt mà ko được, đến khổ.
 
Ê, sao giống bà già tao quá vậy, cũng gốc Bắc. Cực kì cay nghiệt với ngườii nhà, mở mồm ra toàn lời độc hại, đéo hiểu kiểu gì. Giờ con cháu chỉ sang mỗi dịp lễ tết, thường là ko dám bén mảng sang, vì mỗi lần sang thỉ chả có gì vui vẻ. Tao mấy lần muốn bả đi chơi bời, gặp người này kia để thoáng đi bớt mà ko được, đến khổ.
nhà t miền tây , bắc trung nam gì cũng có thể loại này :)
 
T đến bây giờ làm ăn xa nhà đã lâu , trong những năm đó t chưa 1 lần cảm thấy nhớ nhà mà ngược lại cảm thấy nặng nề khi phải về , vì sao ? Vì mẹ t
- T từ nhỏ giờ không hút chích , bài bạc , đĩ điếm , chỉ lâu lâu ăn nhậu cùng bạn bè đồng nghiệp , t không dám nói là người hiếu thảo hay giỏi giang gì nhưng cũng không phải loại bê tha bầy hầy. Hồi còn sống chung , cuộc đời t , ba t và mấy đứa em là nghe càm ràm , chê bai từ mẹ t , mấy bữa mẹ t bệnh t đi chợ nấu ăn thì cũng chê t nấu dở này kia , trong khi ba t và mấy đứa em bữa nào nghe t nấu là mừng lắm , vì hợp khẩu vị .
- mẹ t là 1 người vô cùng độc đoán , ai làm gì cũng chê bai, luôn cho mình là đúng, miệng thì nói thờ Phật , ăn chay , thực dưỡng , mà sống ke re cắt rắt , ăn nói thì bạt mạng chả bao giờ nghĩ cho cảm xúc của người khác.
- t với thằng em nay đều trên 30 mà không thằng nào dám lấy vợ vì mẹ t đòi dâu phải sống chung , t con ruột còn chịu không nổi nên không dám cưới nhỏ nào về vì sợ làm khổ con người ta.
- gia cảnh t rất khá giả , chứ không phải nghèo khó gì , nhưng t vẫn thích xa nhà lao động , thà cực khổ nhưng được tự do.
- Càng ngày tự bản thân t , tâm trí t tưởng tượng đến ngày mẹ t mất thì lúc đó t mới thực sự được tự do hoàn toàn , mẹ t chỉ thua Stalin và Mao bộ đồng phục thôi .
T biết những gì t đang nghĩ là khốn nạn , nhưng tâm trí t nó mỗi ngày nó tự dồn dập tới như vậy t không cản được . Dm nhiều khi t nghĩ nếu có chiến tranh thì t cũng xung phong ra trận để kết thúc luôn cái kiếp con chim "được" nuôi và cho ăn trong cái lồng son này :)
Mày muốn lấy vợ thì cứ lấy thôi có gì đâu.
Ở xa nhà vào, mẹ mày ko chịu thì kệ bả.
Hơn 30 tuổi rồi phải tự quyết định chứ.
 
Tránh xa người này ra là được,sợ đéo gì. Mày lạnh lùng thì bà ta sẽ phải sợ lại mày,già rồi sẽ phải có giai đoạn đổi tính thôi,lúc ốm bệnh nó khác ngay
 

Có thể bạn quan tâm

Top