Tao được kết nạp Đảng năm 18 tuổi, khi còn đang là học sinh lớp 12. Lúc đó còn tràn đầy khí thế, tao chỉ muốn nhắn nhủ các bạn trẻ vừa phải giữ được bản sắc, cá tính của bản thân nhưng luôn nỗ lực cải thiện bản thân và lan tỏa những hành động đẹp tới bạn bè cùng trang lứa.
Lúc được trao giấy, tao dõng dạt phát biểu : "Làm thế nào để chúng ta có thể hòa nhập mà không hòa tan? Tôi mong muốn những đảng viên trẻ không chỉ cố gắng trau dồi thêm kiến thức từng ngày mà còn cố gắng lan tỏa hành động đẹp để thế hệ thanh niên mới vững vàng hơn trong kỷ nguyên mới"
Ngày ấy hiểu biết của tao về Đảng chưa nhiều. Tao chỉ biết Đảng là một điều gì đó rất thiêng liêng nhưng cũng rất gần gũi. Tao cứ nhìn vào những đồng chí xung quanh mình, những người đã được kết nạp Đảng. Nhân cách của họ là tấm gương để tao học theo.
Nhưng đời đâu như mơ ! Cầm thẻ Đảng trên tay tao vội lau đi nước mắt cay. Nhìn vào thực tế, cùng là Đảng viên nhưng những người trẻ không có cha mẹ chống lưng rốt cuộc khổ đến mức nào? Là người sinh ra trong gia cảnh khó khăn, cha mẹ chẳng có điều kiện, cũng chẳng có khả năng giúp đỡ. Mới 17, 18 tuổi đã phải rời quê đến một thành phố xa lạ để mưu sinh, tiền học phí cũng là bán con trâu cho con bò đi học. Sinh hoạt cá nhân, mọi thứ đều phải tự mình lần mò, kinh nghiệm không có nên cái giá phải trả cho những lần thử sai lại quá đắt. Ở góc khắp nơi, chuyện gì cũng phải tự mình gồng gánh. Đứa trẻ ấy cứ cúi đầu bước đi mãi đến mức quên mất phải ngẩng đầu lên để nhìn xem mình đang đi đâu.
Sau một ngày học tập mệt mỏi, chán nản về căn phòng trọ ọp ẹp tồi tàn mà lúc ấy thuê chỉ với 700-800k. Đứa trẻ năm ấy lên mạng để tìm chút gì đó giải trí để tự cứu rỗi lấy tâm hồn. Đang gõ vài keyword trên google, tìm clip sex sục như thường lệ. Bỗng quán con sò say của Xamvn hiện ra ... thế là lạc mất phương hướng cuộc đời.
Lúc tủi thân, không có cha để đứng ra bảo vệ, cũng chẳng có mẹ để vỗ về an ủi, càng không có ai làm chỗ dựa tiếp thêm dũng khí. Lúc đó tinh thần cách mạng lung lay, XamVn thì đầy cám dỗ và đầy tiêm nhiễm. Đứa trẻ
@dungdamchemnhau năm ấy giống như một bụi cỏ hoang, chỉ còn cách tự mình trở thành bến đỗ an toàn cho chính mình.
Tao từ ngày biết đến Xàm và sục cu quá đà, đi học chỉ như nước đổ đầu vịt. Học thì không vô, làm thì hư việc, nói năng thì ấp úng khiến người ta khinh thường. Mỗi sáng thức dậy, nhìn vào gương, tao chỉ thấy một thằng vô dụng, một cái bóng mờ nhạt sống bám vào thế giới này. Chúng nó một bước đi là tao phải vật lộn cả tháng trời, rồi cuối cùng vẫn vấp ngã. Đấu tranh ư? Mệt mỏi lắm rồi. Chắc chỉ có lao đầu vào truck-kun reset thật mạnh, xóa cái thể xác và tâm hồn thảm hại này đi, may ra kiếp sau mới được làm một con người bình thường. Nhìn bọn nó nhanh nhẹn, giỏi giang mà lòng tao đau đớn. Chúng nó như những con thú săn, còn tao chỉ là một con mồi béo ú nhưng chậm chạp, ngu si. Mỗi lời nói, hành động của chúng nó đều sắc lẹm và đúng đắn, trong khi tao, sau bao nhiêu năm tồn tại, vẫn chỉ là một khối bất động, một thứ vô tri vô giác chiếm chỗ. Sống mà chẳng để lại gì, chẳng học được gì, thật sự là một sự lãng phí kinh khủng. Thà reset cái đời ngu độn này đi cho xong.
Quả thực, trong suốt quãng đời, tao chưa từng chứng kiến điều gì có khả năng xoá bỏ ánh sáng của lý trí một cách nhanh gọn và triệt để như XamVn đến vậy. Diễn đàn này dường như sở hữu một thứ tài năng bẩm sinh trong việc dập tắt mọi tia le lói của sự thông tuệ ngay khi nó vừa kịp ló dạng. Trả lại những năm tháng thanh xuân, tương lai tươi đẹp cho tao đĩ con mẹ XàmVN, cuộc đời tao dính phải Xàm như dẫm phải cứt.
Trả lại bồi thường thanh xuân cho tao....