Trước khi rời khỏi mối quan hệ đó, tao đã ngoảnh đầu lại rất nhiều lần, tự hỏi:
“Chưa đủ đau hay sao? Mày còn luyến tiếc điều gì nữa?”
Tao tiếc chứ ! Tiếc thời gian, tiếc công sức, và tiếc cả tấm chân tình của chính mình nữa. Tao từng nghĩ, nếu cố thêm một chút nữa, có lẽ mọi thứ sẽ khác. Nhưng không… người ta đâu còn muốn cùng tao cố gắng.
Đến một lúc nào đó, tao hiểu ra rằng: Níu kéo không giữ được ai, chỉ khiến lòng mình rách nát hơn mà thôi.
Hóa ra, rời đi không phải vì hết yêu, mà vì tao đã chịu đựng đủ, đã khóc đủ, đã tổn thương đến mức chẳng còn dũng cảm để tiếp tục.
Lần này, tao chọn buông tay, không phải vì quên, mà vì tao đã học được cách thương lấy chính mình.
“Chưa đủ đau hay sao? Mày còn luyến tiếc điều gì nữa?”
Tao tiếc chứ ! Tiếc thời gian, tiếc công sức, và tiếc cả tấm chân tình của chính mình nữa. Tao từng nghĩ, nếu cố thêm một chút nữa, có lẽ mọi thứ sẽ khác. Nhưng không… người ta đâu còn muốn cùng tao cố gắng.
Đến một lúc nào đó, tao hiểu ra rằng: Níu kéo không giữ được ai, chỉ khiến lòng mình rách nát hơn mà thôi.
Hóa ra, rời đi không phải vì hết yêu, mà vì tao đã chịu đựng đủ, đã khóc đủ, đã tổn thương đến mức chẳng còn dũng cảm để tiếp tục.
Lần này, tao chọn buông tay, không phải vì quên, mà vì tao đã học được cách thương lấy chính mình.