Nmlam
Thích phó đà

Toler, ăn bò giát vàng, nhưng dám đi viếng Vị Xuyên trên cương vị tổng bí.
Thằng đầu buồi nào khác, tao cũng khinh!
Ngày 30/4 thống nhất non sông, thằng giang mời lính tàu cộng gõ vang giày sô trên mặt đường lê duẩn. Ngày 27/7 nó cho lính sang tập luyện cùng quân thù, nó định đánh ai, dằn mặt ai?
Gửi các anh linh đất Việt:
Thằng đầu buồi nào khác, tao cũng khinh!
Ngày 30/4 thống nhất non sông, thằng giang mời lính tàu cộng gõ vang giày sô trên mặt đường lê duẩn. Ngày 27/7 nó cho lính sang tập luyện cùng quân thù, nó định đánh ai, dằn mặt ai?
Gửi các anh linh đất Việt:
Vị Xuyên thẳm, máu còn loang trên đá,
Những anh linh vẫn gào giữa đất trời.
Gạc Ma sầu, xương trắng giữa trùng khơi,
Hồn tử sĩ gầm vang trong sóng dữ.
Mười năm lửa, biên cương còn cháy dở,
Tổ quốc này… còn mấy kẻ cận kề?
Ải Nam Quan – nay còn đâu đất mẹ,
Thác Bản Giốc – chảy nước mắt tổ tông.
Tưởng anh yên, hồn thôi không còn thét,
Nhưng tháng Tư – ngày "thống nhất" giang sơn,
Giày Tàu Cộng gõ vang nơi đô thị,
Phất cờ máu giữa uất hận linh hồn.
Nước mắt chưa khô, niềm đau chưa dứt,
Lại đến ngày Hai Bảy, hồn tụ linh.
Thay khấn vái, vòng hoa cùng tưởng niệm,
Là súng huấn luyện… cùng chính quân thù!
Anh nhìn xuống, có còn quen đồng đội?
Cờ sao vàng – cúi lạy trước ngoại bang.
Tướng lĩnh ta – lên chức do quỳ gối,
Qua Bắc Kinh mà trình diện quan sang.
Lính hôm nay, súng rỉ, không mũ nón,
Giày vải thô, áo trận rách ngang lưng.
Mà đồng hồ – Patek, Li mít tịt,
Của máu dân, đổi chức với lòng trung?
Thác Bản Giốc – nước về đâu vô tận?
Ải Nam Quan – rơi rụng tự bao giờ?
Rừng đã bán, biển đã trao từng mảnh,
Còn lại gì giữa bóng tối thẫn thờ?
Biển thì mất, rừng thì thuê chẳng dứt,
Sắt thép, ốc vít – cũng phải sang Tàu!
Giang sơn liền dải – giờ thành cổ tích,
Chỉ còn đau – hồn tử sĩ nghẹn ngào…
Hỡi anh linh, nếu linh thiêng là thật,
Xin một lần về tiếp lửa non sông.
Tân hỏa truyền, cho dân ta đứng dậy,
Giữ nước này – cho xứng chữ Việt Nam!


Sửa lần cuối: