
Tôi thật không ngờ, những người tôi tin tưởng, yêu thương lại là những người phản bội tôi, biến tôi thành kẻ ngốc.
Khi đi làm dâu, tôi luôn tâm niệm rằng, chỉ cần mình sống tử tế, yêu thương chồng, tôn trọng bố mẹ chồng thì sớm muộn gì cũng sẽ được yêu thương lại. Vậy mà sau 3 năm làm dâu, tôi cay đắng nhận ra, có những nơi, sự tử tế của mình chỉ bị lợi dụng, còn niềm tin lại bị dẫm nát không thương tiếc.Tôi lấy chồng năm 28 tuổi. Không quá sớm nhưng tôi nghĩ mình đủ chín chắn để xây dựng cuộc hôn nhân nghiêm túc. Chồng tôi lúc ấy là người đàn ông hiền lành, ít nói nhưng có chí.
Tôi yêu sự kiệm lời và chân thành của anh, yêu cả cách anh đối xử lễ phép với mẹ tôi, chăm sóc tôi từng ly từng tí. Ngày cưới, tôi tin chắc mình đã chọn đúng người.
3 năm sau, tôi vẫn một lòng như thuở ban đầu. Tôi không bao giờ kiểm tra điện thoại chồng, không ghen tuông vô cớ. Bố mẹ chồng có bệnh, tôi là người chở đi viện. Em chồng thất nghiệp, tôi xin giúp việc làm.
Mỗi dịp lễ Tết, chưa cần ai lên tiếng, tôi đã mua sắm đầy đủ cho nhà chồng. Tôi làm tất cả không vì ai thúc ép, mà vì tôi tin, họ là gia đình chồng, cũng là gia đình của mình.

Tôi thực sự chán cảnh cả nhà chồng đang diễn trò trước mặt mình (Ảnh minh họa: Sina).
Nhưng rồi mọi thứ đổ vỡ trong một buổi chiều như mọi ngày khác.
Tôi đến công ty chồng vì quên mang áo mưa cho anh. Tôi vừa tới cổng thì bắt gặp cảnh tượng ấy, chồng tôi đang ngồi uống cà phê cùng một cô gái, ánh mắt đầy thân mật.
Tôi không ghen ngay lúc đó. Tôi chỉ tò mò. Nhưng linh cảm phụ nữ mách bảo, tôi âm thầm theo dõi và rồi sự thật như nhát dao lạnh lùng cứa vào lòng tôi. Chồng tôi đã ngoại tình… suốt hai năm.
Anh ta thường xuyên đi nhà nghỉ với người đàn bà ấy. Họ như cặp vợ chồng hạnh phúc. Dường như ngày nào, anh cũng dành thời gian cho ả ta. Còn khi con ốm, tôi gọi, anh cũng chẳng về.
Tôi sốc nhưng điều khiến tôi đau hơn cả là cả nhà chồng đều biết, chỉ mình tôi bị giấu. Lúc tôi tố cáo chồng, ánh mắt mẹ chồng ngượng ngùng nhưng không ngạc nhiên.
Bà liếc sang nhìn những người bên cạnh. Bố chồng, em chồng cũng cúi gằm mặt xuống, không nói lời nào. Sự im lặng đáng sợ của họ khiến tôi hiểu, họ đã che đậy chuyện này từ lâu.
Người bác họ của chồng còn nói với tôi bằng giọng rất khó chịu: “Đàn ông ai chả giống ai, ngoại tình một chút thì có sao. Quan trọng, nó vẫn yêu thương vợ con, hết lòng chăm lo cho vợ con là được”.
Khi tôi cố gắng giữ bình tĩnh để hỏi mẹ chồng, bà im lặng một lúc rồi thở dài:
“Con à, chuyện đàn ông ra ngoài một tí cũng là thường, miễn là nó vẫn chăm lo gia đình”. Câu nói ấy như cái tát vào mặt tôi.
Tôi hỏi tiếp: “Mẹ biết chuyện này bao lâu rồi?”. Mẹ chồng cúi mặt, không trả lời. Nhưng tôi biết, sự im lặng ấy là lời thú nhận.
Mọi mảnh ghép chợt khớp với nhau. Những lần chồng về muộn, những chuyến công tác kéo dài bất thường, những lần em chồng nhìn tôi ái ngại, bác chồng bàn tán sau lưng... đều là minh chứng cho việc che đậy này.
Họ biết nhưng họ che giấu. Họ mặc kệ tôi sống trong ảo tưởng hạnh phúc, để vun vén cho mối quan hệ của người đàn ông phản bội và một cô gái không phải vợ anh ta.
Tôi đã khóc cạn nước mắt. Không chỉ vì bị phản bội, mà vì cảm giác bị cả một gia đình lừa dối. Tôi không còn tin nổi ai nữa. Tôi thấy mình giống như kẻ ngốc bị đưa lên sân khấu, đóng vai người vợ ngoan hiền, trong khi tất cả khán giả đều biết kịch bản thật, chỉ mình tôi là không.
Tôi chưa ly hôn, không phải vì tôi còn yêu, mà vì tôi cần thời gian để đứng dậy, để gom đủ sức mạnh mà rời đi trong tư thế ngẩng cao đầu. Tôi không còn trách chồng vì với những kẻ phản bội, sự khinh bỉ còn đau hơn cả oán trách. Tôi chỉ buồn… vì một gia đình mà tôi từng gọi là “người thân”.
Bây giờ, tôi chỉ muốn lập tức ly hôn để giải tỏa cơn ức chế. Nhưng mẹ chồng lại van xin tôi, nói sẽ khuyên con trai quay đầu. Nhưng những lời bà nói đã ám ảnh tôi, sao tôi có thể tin tưởng một người coi chuyện ngoại tình của đàn ông là bình thường.
Chỉ là tôi vô cùng thương con, thương đến vô hạn khi nghĩ đứa trẻ ấy trong tương lai sẽ không có đủ tình yêu thương của cha và mẹ.