tom.cang.xanh
Khổ vì lồn
"Ôi mấy năm nay gặp may gặp may
Tôi thấy như tôi thật hay thật hay" - Không làm gì - Ngọt
Ngày hôm qua là một ngày khá buồn đối với tao. Bằng giờ năm ngoái, khi đang làm chuyên viên ở 1 tập đoàn X, tao được 1 ông phó tổng tao quen mời tao về bên này (tập đoàn Y - size bé hơn tập đoàn X nhưng cũng số má, tầm top 5 HN) để làm lãnh đạo 1 ban. Cũng khá ổn, mọi người khá nice và tao cũng cống hiến khá nhiều trong thời gian qua. Đùng 1 cái, tập đoàn tái cơ cấu, tao bị tụt ngay xuống vị trí trưởng nhóm thôi. Ông sếp không nói gì với tao 1 cách chính thức cả. Tao nghe tin từ trước tết, nhưng khi có quyết định rõ ràng thì vẫn cảm thấy buồn và thất vọng hơn. Đi kèm với việc giảm chức vụ là rất nhiều thứ giảm theo nữa.
Có thể là tao đã may mắn khi mới ngấp nghé 3x tuổi thì đã là lãnh đạo 1 ban trong 1 tập đoàn lớn, và nhiều khi tao nghĩ rằng thôi trg nhóm thôi cũng là 1 thành công rồi. Nhưng thói đời là thế, đi lên thì dễ chứ tụt xuống mấy ai chịu. Tất nhiên, giảm chức vụ thì tao cũng k phải tham gia những cuộc họp vô bổ, có thời gian dành cho bản thân và gia đình hơn. Và tao cũng sẽ có đủ tâm trí và nguồn lực để làm 1 điều mà tao luôn đam mê cả đời ấy là đi dạy lại những kiến thức mà tao có. Điều may mắn cho tao trong 1 năm vừa qua là bắt tay hợp tác với 1 trung tâm để giảng dạy lại những chứng chỉ tao đã học ngày xưa.
Và tất nhiên, tao cũng phải tự ngồi xem lại bản thân xem mình còn thiếu sót gì không để khi gặp biến cố, người ta chọn người khác chứ không phải mình. Hay vì tao trẻ quá nhỉ.
Đôi điều tâm sự với chúng mày như vậy. Hôm qua tao có comment trong 1 bài là, để thành công thì phải có sức khỏe - kiến thức - kỹ năng - tinh thần.
3 cái đầu thì dễ. Nhưng tinh thần là cái phải rèn luyện kỹ nhất, để khi mày được khen ngợi, thành công thì cũng biết nhìn xuống mặt đất để giảm cái tự kiêu đi, khi mày bị ăn 1 cái tát vào mặt thì phải biết gượng dậy mà bước đi. Là khi mày biết rằng mình phải cố gắng, cố gắng rất nhiều, cố gắng hơn tất cả, khi mày có thể dẹp bỏ mấy cái vui thú thừa thãi đi để phát triển bản thân. Đấy là khi tinh thần mày có đủ để đương đầu với cuộc đời này.
Nhưng dù sao, tao cũng cho phép mình gặm nhấm nỗi buồn trong nốt ngày hôm nay để vạch ra cho mình 1 con đường mới, từ mai.
Tôi thấy như tôi thật hay thật hay" - Không làm gì - Ngọt
Ngày hôm qua là một ngày khá buồn đối với tao. Bằng giờ năm ngoái, khi đang làm chuyên viên ở 1 tập đoàn X, tao được 1 ông phó tổng tao quen mời tao về bên này (tập đoàn Y - size bé hơn tập đoàn X nhưng cũng số má, tầm top 5 HN) để làm lãnh đạo 1 ban. Cũng khá ổn, mọi người khá nice và tao cũng cống hiến khá nhiều trong thời gian qua. Đùng 1 cái, tập đoàn tái cơ cấu, tao bị tụt ngay xuống vị trí trưởng nhóm thôi. Ông sếp không nói gì với tao 1 cách chính thức cả. Tao nghe tin từ trước tết, nhưng khi có quyết định rõ ràng thì vẫn cảm thấy buồn và thất vọng hơn. Đi kèm với việc giảm chức vụ là rất nhiều thứ giảm theo nữa.
Có thể là tao đã may mắn khi mới ngấp nghé 3x tuổi thì đã là lãnh đạo 1 ban trong 1 tập đoàn lớn, và nhiều khi tao nghĩ rằng thôi trg nhóm thôi cũng là 1 thành công rồi. Nhưng thói đời là thế, đi lên thì dễ chứ tụt xuống mấy ai chịu. Tất nhiên, giảm chức vụ thì tao cũng k phải tham gia những cuộc họp vô bổ, có thời gian dành cho bản thân và gia đình hơn. Và tao cũng sẽ có đủ tâm trí và nguồn lực để làm 1 điều mà tao luôn đam mê cả đời ấy là đi dạy lại những kiến thức mà tao có. Điều may mắn cho tao trong 1 năm vừa qua là bắt tay hợp tác với 1 trung tâm để giảng dạy lại những chứng chỉ tao đã học ngày xưa.
Và tất nhiên, tao cũng phải tự ngồi xem lại bản thân xem mình còn thiếu sót gì không để khi gặp biến cố, người ta chọn người khác chứ không phải mình. Hay vì tao trẻ quá nhỉ.
Đôi điều tâm sự với chúng mày như vậy. Hôm qua tao có comment trong 1 bài là, để thành công thì phải có sức khỏe - kiến thức - kỹ năng - tinh thần.
3 cái đầu thì dễ. Nhưng tinh thần là cái phải rèn luyện kỹ nhất, để khi mày được khen ngợi, thành công thì cũng biết nhìn xuống mặt đất để giảm cái tự kiêu đi, khi mày bị ăn 1 cái tát vào mặt thì phải biết gượng dậy mà bước đi. Là khi mày biết rằng mình phải cố gắng, cố gắng rất nhiều, cố gắng hơn tất cả, khi mày có thể dẹp bỏ mấy cái vui thú thừa thãi đi để phát triển bản thân. Đấy là khi tinh thần mày có đủ để đương đầu với cuộc đời này.
Nhưng dù sao, tao cũng cho phép mình gặm nhấm nỗi buồn trong nốt ngày hôm nay để vạch ra cho mình 1 con đường mới, từ mai.