Ngày xưa rừng còn nhiều, hổ báo cáo chồn... cũng lắm thì đi rừng là sự mạo hiểm sống chết 50/50, các cụ đúc kết mấy cái cấm kỵ đấy một phần từ kinh nghiệm thực tế, phần cũng ý nghĩa kiểu vỗ yên tâm lý, còn làm nghề đéo nào chả có vài thứ cấm kỵ, đến như mấy ông thợ xây còn có nữa là.
Nhưng thực tế nó cũng là kỹ năng sinh tồn nơi hoang dã cả đấy:
- Không được gọi tên thật của nhau: tránh gây nhầm lẫn vì trong rừng rậm, âm thanh truyền đi rất khác, dễ có tiếng vọng. Việc la hét, gọi tên nhau có thể làm người khác khó xác định phương hướng chính xác, dễ dẫn đến lạc nhau hơn. Chưa kể tiếng la hét lớn có thể thu hút sự chú ý của các loài thú dữ. Hay ngày xưa có dân đi rừng tìm trầm, trầm nó quý như vàng thành ra cạnh tranh cũng khốc liệt vl. Cứ oang oang cái mồm lộ vị trí, gặp thằng rắp tâm hại người khác đéo gì mời anh xơi... Rồi thì như ở trên có tml đã nói thì một số loài chim, vượn có khả năng nhại lại tiếng người. Nếu chúng nhại lại tiếng gọi, người đi rừng có thể bị đánh lừa phương hướng và đi lạc sâu hơn. Thay vì gọi tên, người đi rừng kinh nghiệm thường quy ước riêng với nhau trước bằng ký hiệu âm thanh, vd tiếng huýt sáo hay cái đéo gì đấy đặc biệt...
- Không được bẻ cành, hái cây lạ: vì rừng có nhiều loài thực vật, trong đó có loại cây chứa độc tố. Cây "lạ" là những cây mà m đéo biết rõ, cứ bẻ cành vặt lá lung tung đi, chả may lại dính nhựa cây nào đấy gây dị ứng da kiểu ngứa, bỏng rát (như cây sơn) thì ăn lồng, vô phúc đéo biết lại đưa lên miệng mấy cái như thể loại lá ngón thì thôi, xin chúc mừng. Đã thế vừa đi vừa ngứa ngáy tay chân đá cành, xáo động cây cối lại đánh động mấy cái thể loại côn trùng rắn rết kiểu ong bắp cày, kiến lửa... nữa thì bố của ăn hại...
Còn vụ thằng kỹ sư bị tèo ở Cúc Phương t nghe nói có thể do thằng này không quen thuộc địa hình, cái động đấy cửa ra hình chữ V, địa thế lại thấp nên nó tối. Trong khi chỗ thằng này ngã là phía "Cổng trời" lại hướng sáng, thành ra nhầm lẫn đi lạc...