Johnny Lê Nữu Vượng
Già làng

🤣🤣🤣
Ngày xửa ngày xưa ở vùng đồng bằng Bắc Bộ, có hai vương quốc nổi tiếng:
Vương quốc Rau Má vốn nổi danh là “cứu tinh mùa hè”, ai nóng trong người thì chỉ cần bốc một nắm rau má là giải độc ngay. Dân gian ca tụng: “Một cốc rau má, mát cả mùa hè”.
Vương quốc Nhãn Lồng nổi tiếng với đặc sản ngọt ngào, thơm lừng, ai ăn vào cũng mê. Người đời bảo: “Nhãn lồng tiến vua, ăn một quả, nhớ cả mùa”.
Thế nhưng, hai vương quốc lại… không ưa nhau.
Một hôm, trong triều đình Rau Má xảy ra biến động. Hàng loạt quan to trong cung đình bị “côn trùng bí ẩn” cắn phải, té nhào xuống ao, bị dân làng chê cười. Thành ra, rau má từ “cứu tinh mùa hè” lại biến thành trò hề ở quán trà đá.
Trong khi đó, bên Nhãn Lồng, vua Lồng Lẻo Đệ Nhất đang hả hê. Ông phán:
– “Thời thế nay thuộc về nhãn! Rau má chỉ để uống giải khát thôi, còn nhãn mới là đặc sản tiến vua!”
Đám quần thần nghe thế vỗ tay rầm rầm. Nhưng dân gian lại xì xào:
– “Nhãn lồng ăn nhiều nóng lắm, mọc mụn khắp mặt. Rau má tuy hèn mọn, nhưng có ngày lại cứu cả thiên hạ.”
Tin đồn ấy bay khắp đồng bằng. Người dân vừa ăn nhãn vừa… lén trồng rau má sau nhà.
Đến một ngày nắng hạn, dân tình khát khô cổ, nhãn lồng ngọt quá ăn vào lại càng khát. Chỉ có rau má mọc ven đường, tươi mát, cứu người khỏi khô cổ cháy họng. Thế là, dù cung đình có tranh giành, thiên hạ vẫn nhắc nhau:
“Nhãn thì để ăn chơi, rau má mới để sống còn.”
Ngày xửa ngày xưa ở vùng đồng bằng Bắc Bộ, có hai vương quốc nổi tiếng:
Vương quốc Rau Má vốn nổi danh là “cứu tinh mùa hè”, ai nóng trong người thì chỉ cần bốc một nắm rau má là giải độc ngay. Dân gian ca tụng: “Một cốc rau má, mát cả mùa hè”.
Vương quốc Nhãn Lồng nổi tiếng với đặc sản ngọt ngào, thơm lừng, ai ăn vào cũng mê. Người đời bảo: “Nhãn lồng tiến vua, ăn một quả, nhớ cả mùa”.
Thế nhưng, hai vương quốc lại… không ưa nhau.
Một hôm, trong triều đình Rau Má xảy ra biến động. Hàng loạt quan to trong cung đình bị “côn trùng bí ẩn” cắn phải, té nhào xuống ao, bị dân làng chê cười. Thành ra, rau má từ “cứu tinh mùa hè” lại biến thành trò hề ở quán trà đá.
Trong khi đó, bên Nhãn Lồng, vua Lồng Lẻo Đệ Nhất đang hả hê. Ông phán:
– “Thời thế nay thuộc về nhãn! Rau má chỉ để uống giải khát thôi, còn nhãn mới là đặc sản tiến vua!”
Đám quần thần nghe thế vỗ tay rầm rầm. Nhưng dân gian lại xì xào:
– “Nhãn lồng ăn nhiều nóng lắm, mọc mụn khắp mặt. Rau má tuy hèn mọn, nhưng có ngày lại cứu cả thiên hạ.”
Tin đồn ấy bay khắp đồng bằng. Người dân vừa ăn nhãn vừa… lén trồng rau má sau nhà.
Đến một ngày nắng hạn, dân tình khát khô cổ, nhãn lồng ngọt quá ăn vào lại càng khát. Chỉ có rau má mọc ven đường, tươi mát, cứu người khỏi khô cổ cháy họng. Thế là, dù cung đình có tranh giành, thiên hạ vẫn nhắc nhau:
“Nhãn thì để ăn chơi, rau má mới để sống còn.”