Chuyện về Ngọc

NGỌC.
Đôi điều về bản thân:
Tao sinh năm 1988, đàn ông và tuổi rồng. Xưng danh nhanh cho vuông, khỏi mất công vòng vo cho chúng mày đoán . Nhưng tao thích lý sự và đôi khi chúng nó bảo tao nói chuyện cứ như đàn bà. Kệ mẹ, quan tâm làm cái đéo gì ? Tính tao nó thế, quan trọng thì tao vẫn là 1 thằng đàn ông, có cảm xúc ở con cu và tao thích đàn bà. Tuy không hoang dâm vô độ nhưng cũng có vài trải nghiệm về cuộc đời. Nay lên topic kể chuyện và buôn bán qua ngày với anh em.

Tao tên Ngọc, sinh ra ở vùng nông thôn tại một thành phố có tiếng. Từ bé nhà rất nghèo, bố mẹ sinh được 5 thằng con trai và cố mãi nhưng không nặn được mụn con gái nào. Có lẽ vì thế mà tao mới được đặt cái tên này. Tên nào người thế ấy, da tao trắng, môi tao đỏ, nhìn sạch sẽ và rắn chắc. Khi người ta còn ngủ là tao đã chạy bộ được cả chục km. Khi chúng nó còn đang mải chơi net thì tao đã tập Gym ở gần nhà. Tuy không nhiều bè cánh nhưng bù lại được một thân hình đẹp đẽ. Một điều nữa là tao ít học, nên câu từ sẽ không mượt mà. Nếu có thằng nào thích góp ý, tao xin nhận và sửa hết. Được cái ngoài đẹp trai ra tao còn biết học hỏi. Thề, thời này bói đéo đâu ra được thằng như thế, ngoài tao. Há há
Lưu ý: Vì Xam có tính tọc mạch và cứ thích lùng info. Tránh cho mấy con mõm chó thích cãi nhau với combat đéo gì đó vào gây ức chế thì ai nhận mình là thành phần hiếu chiến đó thì next cho nó nhanh. Đừng mượn gió bẻ măng mà rải cức đái ra Xàm . Cái nữa là chuyện tao kể 3 phần thật, 7 phần viết chữ nên chúng mày đừng hỏi là nó có thật không? Đứa nào thích kể thêm về cuộc đời mình , cứ nói thoải mái trong topic của tao. Đời mà, sống được bao lâu , biết nhau đâu mà phải hãm. Phải không nào ?

Hồi còn nhỏ, nhà tao nghèo lắm, nghèo nhất xóm nhất làng. Đi đến đâu mà nói con ông Mách bà Khiu là ai cũng cám cảnh. Năm đứa con cứ như một lũ chó, khi ăn cơm chẳng cần bát đũa gì. Cứ một cái nồi gang cơm to đùng để giữa nền đất, cá kho cũng chẳng kịp đanh lại đã lấy ra ăn rồi. Khéo bố mẹ đi làm đồng về, rửa quýnh quàng chân tay xong vào bữa thì chỉ thấy cảnh tan hoang lộn xộn chẳng còn gì mà vét. Lũ con cứ như một đám ve mòng hút máu chó, ăn no kễnh bụng ngủ luôn ở chiếu cơm. Mà bố mẹ tao hiền lắm, cũng chẳng đánh mắng bao giờ, đi đâu chơi đói thì tự về, không thì ngủ lang chạ nhà ai đó, bố mẹ tao cũng chẳng tìm. Mà nói thật cũng chẳng phải tìm, vì có nhà nào chứa bọn tao đâu.Nghèo mà. Nhiều khi bố mẹ đi làm thuê, đi mấy ngày chẳng về kịp, đi ăn rình ăn chực, mót dãi khoai ở đồng, mò cua bắt ốc ăn tạm, uống nước mưa cầm hơi, riết thì anh em chúng tao cũng thành quen. Sau này có của ăn của để, anh em tao cũng không bao giờ quên những ngày cơ cực đó.

Tao nhớ rất rõ , hôm ấy là một ngày nắng như đổ lửa, tầm đó khoảng giữa chiều gì đó. Tao đang ngủ thì thấy hàng xóm hô hoán ầm ĩ :
- Chết đuổi rồi! Chết đuối rồi! Mau chạy ra đình xem đi!
- Con nhà ai đấy?
- Không biết, thấy bảo đâu mấy đứa cơ…

Những khuôn mặt ngơ ngác thảng thốt , có người còn chẳng kịp quẳng cái cuốc mà lao theo dòng người đổ về phía đình thôn. Tao cũng chẳng nghĩ gì, ba chân bốn cẳng chạy theo. Khi tao ra đến đình, một đám người bu vào vòng tròn như kiến. Tao nhỏ thó, không chen được vào, thấy bảo có 3 thằng bé bằng thằng Kiên nhà tao. Tao cố chen vào, chỉ kịp nhìn thấy mấy cái chân duỗi thẳng đừ, thấp thoáng bóng lưng người ấn ngực, tiếng kêu nháo nhác ồn ào. Tao vẫn không nhìn rõ mặt đứa nào với đứa nào. Rồi từ trong đám đông, ông Mạnh dốc ngược một thằng bé lên vai, chạy hùng hục. Thằng bé trên vai ông ấy chúc đầu xuống đất, tay buôn thõng lủng lẳng sau lưng. Tao chỉ kịp nhìn thấy chân nó nhợt nhạt, người tong tỏng nước rỏ xuống theo bước chân ông ấy chạy.

Bầu trời tự nhiên kéo mây giông tối sầm tối sì, sấm đâu kéo đến đánh ầm ầm. Nhiều người lại hô hoán lấy bạt giăng lên che đám đông cấp cứu, mấy người hò nhau về cào thóc đang phơi ở đường. Ông Mạnh vác đứa bé ấy đi đâu ấy mà chưa thấy chạy lại. Bỗng dưng tao bị một người đàn ông có đôi tay hộ pháp, nhấc bổng lên bế ra ngoài:
- Ra ngoài ngay , mày muốn nó ộc máu ra à?
Tao ngơ ngác và sợ hãi, không hiểu gì.

Một tia chớp rạch ngang bầu trời sáng lòa, mắt tao nhòe đi, tai cũng ù đi khi nhìn thấy ông Mạnh vác thằng bé chạy lại, cái quần đùi xanh đỏ kia sao giống của thằng Kiên thế. Vì đó là cái quần mới mẹ mua cho tao, để mãi không mặc. Sáng nay nó vừa mượn của tao xong…..
( còn tiếp )

2. https://xamvn.chat/r/chuyen-ve-ngoc.1344960/post-22736261

3. https://xamvn.chat/r/chuyen-ve-ngoc.1344960/post-22810192

4. https://xamvn.chat/r/chuyen-ve-ngoc.1344960/post-22811665

5. https://xamvn.chat/r/chuyen-ve-ngoc.1344960/post-22812371

6.https://xamvn.chat/r/chuyen-ve-ngoc.1344960/post-22815075
 
Sửa lần cuối:
CHẾT ĐUỐI

Người đàn ông thô nhám ấy thả tao xuống, mắt vằn lên tia máu xanh đỏ. Các bó cơ trên khuôn mặt căng cứng , cái miệng đầy râu bắt đầu chuyển động chầm chậm:
- Nhanh , về gọi bố mẹ ra đây, thằng em mày vừa được vớt lên đấy!

Nói thật là tao nghe rõ mồn một từng chữ, chứ không phải đầu là ù đặc đi, nhưng mà nghe vẫn không hiểu. Thằng em là thằng nào? Thằng Kiên hay thằng thằng Trực, mặc cái quần đó khéo là thằng Kiên.

Họ đẩy mạnh người tao, họ bảo đi gọi bố mẹ nhanh lên, thế là có một thằng trong đó có 1 thằng em tao thật rồi.
Ối giời ôi, sao khổ thế, tao sợ hãi, chạy phăng phăng về nhà. Trên trời sấm vẫn nổ đì đùng. Người ta bảo mấy đời sấm trước mà mưa,tao chạy còn nhanh hơn cả tiếng sấm. Tao phi vào nhà, nhà trống hoác, mấy thằng anh tao hôm nay đi đâu rồi.
Tao lại chạy ra đồng, chạy cũng nhanh hơn cả tia chớp nhì nhằng như mặt giặc trên bầu trời. Con đường làng vốn đã gập ghềnh, dường như nay còn cộm lên toàn đá, dép tao đứt quai, kệ mẹ, cứ chạy. Dép trồi lên cả mắt cá, kệ mẹ, chạy đã. Bố mẹ ơi, con sợ lắm, tao lẩm bẩm trong lòng, đầu nghĩ đủ thứ nhưng tao vẫn cắm đầu chạy. Ra đến cánh đồng, dẫm tan dẫm nát cả bờ ruộng, tao cũng còn không để ý bùn lún níu chân. Đứng ở đầu bờ, tao hét lớn “Mẹ ơi, bố ơi, về….ề….ề””

Dường như bố tao cũng thấy sự bất thường, ông quẳng vội cái cuốc, chạy lên bờ theo tao. Mẹ tao chậm hơn, tay vẫn còn cố vớ lấy cái nón. Bố bóp lấy vai tao rồi hỏi lớn :” có chuyện gì?”
Chết đuối”” tao lắp bắp “” Người ta bảo thằng Kiên chết đuối. Hức, con không biết là đứa nào cả?”
- Ở đâu?
- Ở ngoài đình

Chẳng hỏi thêm câu nào, bố tao cứ thế chạy thục mạng, tao đuổi không kịp, cũng không có nhìn xem mẹ tao đi thế nào. Chỉ biết khi tao chạy ra đến đình, thì nghe thấy tiếng khóc gào ai oán. Mẹ thằng Hậu kìa, thế là có cả thằng Hậu. Bố tao đâu? Sao không thấy bố . Tao dáo dác mắt khắp nơi. Ôi thằng Trực cũng đang nhón chân xem . Vậy là thằng Kiên chết rồi, em tao chết rồi. Bất giác nước mắt tao chảy không ngừng, tự nhiên lồng ngực như bị đá đè lên, tao không thở được.
- Ra trạm xá đi, bố mày đưa em mày đi rồi!
Bà Lĩnh nói với tao thế, tao cũng chẳng hỏi gì nữa, văng vẳng sau lưng hòa với cơn mưa bắt đầu nặng hạt “Ối con ơi sao mà khổ như thế này, Ối con ơi, về nhà với mẹ đi con”…

Chiều tối trời đổ cơn mưa, mưa to như ai oán,mưa át tiếng nhạc hiếu nỉ non. Nghe thấy bảo trẻ con chết đuối, không được đưa vào nhà. Thế là 2 cái quan tài phải để ngoài đình. Mưa như trút, mưa trắng xóa mặt đường, bong bóng thi nhau nổ rồm rộp Tao còn nghe thấy bảo, phải chôn ngay hôm sau, không thì bị làm sao ấy.

Lúc tao chạy ra trạm xá, vẫn không thấy bố tao đâu. Ông Mạnh cũng ở đó. Ông mà vác thằng Kiên nhà tao chạy ấy, ông vừa nói vừa thở , tiếng oang oang vang cả một khu“ May cho con nhà lão Mách, lúc tao vác nó chạy, cũng không thấy nước ra. Tao nghĩ, thôi bỏ mẹ rồi. Tao lại phải vác nó chạy vòng về rồi mới dám đặt nó xuống, ấn mấy cái vào ngực, thế là nước phun lên , nó ho sặc sụa. còn hai đứa kia thì chịu “ . Vậy là em tao sống rồi, là 2 đứa kia thì chết. Tao chạy tọt vào trong bệnh xá, thằng em tao nằm đó, mặt đã hồng hào lại chứ không có cái màu bợt ra ở chân như lúc tao nhìn thấy ngoài đình. Nó nằm im, mắt trong trong nhìn trần nhà, vẻ mặt vẫn còn hoảng hốt. Sau này nó kể lại mới biết. Hóa ra trời nóng quá, chúng nó rủ nhau ra sông tắm. Thằng Hậu tự chuồi ra xa hơn, rồi gọi thằng Kiên và thằng Hiền . Một lúc sau thì thằng Kiên thấy chân mình bị kéo xuống, nó vũng vẫy mãi cũng không thoát ra được. Nó bị lôi xuống dòng sông, lúc đó nó vẫn còn tỉnh, nó chỉ thấy thằng Hậu dẫy dụa, còn thằng Hiền thì đã lơ lửng rồi, Xong nó cũng không còn thấy gì nữa, Khi tỉnh dậy, nó thấy ông Mạnh đang đè lên người, xong người ta xốc nó đi trạm xá luôn.

Từ đó trở đi, kể cả không có ăn cỡ nào, tao cũng không thấy bố mẹ tao còn đi làm xa nữa. Thế mới biết, dù nhà đông con, thì đâu cũng là khúc ruột, đứt khúc nào, đau lòng khúc đó….

Cuộc sống của tao cứ thế êm đềm trôi đi, mùa hè thì tao đi lột nhân nhãn với ruột quả vải cho thương lái đến mua. Hoặc đến vụ gặt đi đập lúa thuê, lấy vài đồng cho bố mẹ. Mùa đông thì đi dẫm hồ vải để người ta luộc vải ( vài này là vải may quần áo) Nóng bỏng rát cả chân. Không thì đi phụ hồ, không có việc gì là anh em tao không làm hết. Khi thằng Sơn và thằng Hùng anh tao học xong cấp 3, là bọn nó khăn gói vào nhà máy làm công nhân. Tao thì khác, tao xin bố mẹ cho đi học trung cấp cơ điện. Sau này ra trường thì xin vào nhà máy gang thép, làm anh công nhân hàn xì với mức lương bèo bọt, Nhưng tao nghĩ rồi, có đi học thì vẫn có hơn, tao chỉ xin tiền học, còn tiền ăn và tiền nhà, tao tự đi làm thuê để trang trải …

À đấy, kể từ từ chứ,giờ đến chuyện yêu đương nhé. Hồi tao đi học cấp 3, có yêu một em. Em ấy tên là Hương, bằng tuổi. Hương nhà ở làng bên, bố mẹ cũng nghèo nhưng Hương có một chiếc xe đạp cũ, nghe nói là được bà con họ hàng nào đó cho. Hương học lớp C, tao học lớp A. Mỗi lần đi học, là con bé lại đạp xe qua nhà tao, vì có mỗi một đường đó để đi đến trường. Hôm ấy thế nào, xe Hương tuột xích, nó nhảy xuống xe, lắp mãi không được. Lúc đó tao đang định đi lột cùi vải nhà bà Thế, thấy tội nghiệp nên tao đá đá vào lốp xe nó rồi hỏi :
- Xe mày làm sao đấy ?
- Tuột xích rồi
Con bé mặt đỏ bừng, ngước lên nhìn tao như cầu cứu. Tao cũng chẳng định anh hùng cứu mỹ nhân gì đâu, vì nhà tao có xe đéo đâu mà đòi biết lắp xích. Nhưng mà hai má nó đỏ ghê nhìn vào là thấy rung động rồi, ánh mắt sợ sệt nữa, thế là tao sẵng giọng:
- Để đấy lắp cho.

Rồi ngồi xuống như thật, cũng lấy cây khều khều mà mãi xích chó chẳng vào. Con bé Hương nó bảo là phải lấy cái xích rồi cho vào cái răng cưa ở đĩa, xong quay bánh xe để xích vào răng cưa ở líp thì mới đi được. Loay hoay một lúc thì cũng lắp xong, nhưng tay tao bẩn như tay ma, mồ hôi mồ kê nhễ nhại. Con bé cười khúc khích,nó nói lý nhí gì đó rồi phóng xe đi mất, tao cũng chẳng nghe rõ. Hôm sau lúc đi học về nó hỏi tao là có muốn đi cùng xe không? Tao cũng chẳng ngại gì, đáp cộc lốc là có. Thế là từ ấy tao với nó thành một cặp.

Khi tao học trung cấp bên thành phố, thì Hương ở nhà học đi làm công nhân. Thi thoảng Hương lên thành phố chơi với tao, rồi lại đạp xe về huyện.

Đi học, quen nhiều bạn, tao cũng biết chút ít về giới tính, chúng nó có máy tính, và chúng nó rủ tao xem Sex. Nói thật là tao cũng tò mò. Mỗi lần xem đến cảnh thân mật, thật sự tao lại nghĩ đến Hương. Chúng tao yêu nhau trong sáng, còn mới chỉ nắm tay với ôm ôm chứ cũng chưa hôn hít bao giờ. Đúng là gần mực thì đen, gần đèn thì…nóng. Mỗi lần xem sex là lại không ngủ được vì nghĩ đến Hương. Nhớ ngày trước chở con bé, mỗi khi đi vào ổ gà, là ngực con bé lại đập vào vào lưng tao. Mềm mềm, êm êm, nhưng chẳng kịp nảy sinh tà ý gì, nó đã véo cho tím cả hông với eo. Rồi nó quát” Đi đứng kiểu gì đấy, không nhìn à?”

Bất giác thấy ướt dưới đũng quần, thế là lại phải vào nhà tắm. Ngày mai Hương lại ra thăm tao rồi, nghĩ đến đấy, cả đêm tao không làm sao mà ngủ được……………..
 
Cuộc đời tao cũng nhiều li lỳ, tao nghĩ vậy. Đắn đo mãi có nên viết không, vì nói tao tồi cũng đúng, mà đáng thương cũng phải. Thôi thì cứ viết , biết đâu có em nào đi qua đời tao cũng đang ở trong này. Có thể em sẽ hiểu cho tao coi như là chuộc lỗi!

ĐÀN BÀ VÀ NIỀM ĐAU ( p1)

Như đã hẹn, cuối tuần Hương lên thăm tao. Hôm nay tao thấy Hương đẹp là thường, má đỏ bồ quân, da hơi ửng hồng. Nàng mặc chiếc áo phông màu thanh thiên, quần suông ống rộng. Nàng cươi tươi rạng rỡ như mặt trời ló rạng lúc bình minh ở biển, đôi mắt hơi híp càng làm nàng thêm đáng yêu. Tao thì khỏi bàn rồi, cứ thấy lâng lâng trong lòng lắm, vì hôm nay tao quyết định sẽ làm một chuyện lớn với nàng :

- Đi xa có mệt không?
- Không nhìn thấy à mà hỏi?
- Thì thấy vẫn xinh mà.
- Cái quần này của em nó rộng, nó cứ mắc vào đĩa xích, nên bẩn hết rồi.
- Quần đen mà, ai thấy đâu mà lo.
- Nhưng vẫn bẩn…..mà sao hôm nay anh nhìn em ghê thế?
- Thì thấy hôm nay mình xinh lạ?
- Này ông thôi đi, âm mưu gì á?
- Há há há, cái thằng tao thì chột dạ, thằng em tao thì ngại thụt cả vào trong. Hương luôn thế, rất đáo để và thẳng tính. Mặt tao đỏ rần rần rần, gãi gãi tai rồi bảo:
- Nay đi chơi xa tí đi?
- Đi đâu á?
-Ra biển nhá!
- Ok, hôm nay em cũng có chuyện nói với anh.

Đấy chưa nói với chúng mày, quê tao có biển. Tuy nó không đẹp nhưng nó vẫn là biển. Vẫn có gió và vị mặn mòi, vẫn lãng mạn và mát rượi. nói thật là cả quãng đường tao chỉ nghĩ mở lời với Hương thế nào để bọn tao có thể vào nhà nghỉ. Hai đứa ngồi ở bờ kè sóng, nước bì bõm dưới chân, Hương dựa vào vai tao. Tóc nàng thi thoảng bay vào mặt, rát phết chứ éo lãng mạn gì. Nàng nói gì đó tao chả nghe rõ, một là gió to, hai là sóng to. Ba là tao đang chẳng thể tập trung. Khuôn ngực Hương cứ phập phồng theo từng nhịp thở làm bộ hạ tao căng cứng, khó chịu đéo tả được. Tao giả vờ cúi xuống, cố tình chạm môi vào nàng. Mặt nàng đỏ ửng, cũng chẳng tránh né. Mắt nàng hơi nhắm hờ, tao hôn nàng ngấu nghiến. ôi, môi nàng thơm, mềm. Tao đánh liều nút lưỡi, nàng cũng ko tránh né. Bạo dạn hơn tao bế hẳn nàng ngồi lên đùi tao. Tim tao đập thình thịch, nàng cũng hồi hộp không kém. Tao ôm lấy eo nàng, rồi đưa tay xuống mông. Nàng hơi khựng lại, nhưng lạ lắm, lần này tao không bị véo eo hay cốc đầu, Nàng chủ động ôm lấy tao, cọ cọ ngực nàng vào ngực tao. Tao được đà, lấy hai bàn tay bóp mông nàng, mông tròn, dai đằm thế, tao quên mẹ nó mất đang ngồi giữa trời, nhào nặn lấy nhào nặn để, Nàng hơi rên lên. Tao thì thào :
- Em đau à?
- Anh bóp mạnh quá.
- Anh thích quá, nó chắc , nó mềm…
- Có chỗ khác mềm hơn đấy anh….hự

Chẳng để nàng nói thêm, một tay tao vội vàng luồn lên áo nàng, ôi, ngực đấy. Mềm quá, lại chắc nữa, núm vú cứng ngắc. Và con cặc tao cũng cứng. Tao mở một hàng cúc, rồi vục mặt vào hà hít. Chúng mày đéo tưởng được đâu, lúc tao ngậm miệng vào bầu vú nàng, cảm giác như ngậm vào quả bóng bay ấy, nhưng nó thơm, đầu tao nổ bang bang, vô thức mút không kiểm soát.
- Á, nhẹ thôi!!!
- Em ơi, anh thích.
- Anh mút mạnh thế, tím hết giờ!
- Ưm ưm, anh muốn….
- Muốn gì á?
- Tao vẫn vừa nhay vú em, vừa nói :
- Muốn xem cái ấy?
- Muốn thật à?
- Thật!
- Chỗ này không xem được.
- Sờ được không?
Nàng ko nói gì….
- Tao luồn luồn tay về phía trước, luống cuống cởi cúc quần nàng, tim đập như trống nổ, chỉ sợ ai đi qua thì chết………………..
- ( còn nữa)
Hồi tưởng lại đoạn này mà Chim tao căng cứng như ngày nào đó chúng mày ạ
 
Đm m kêu m nhà nghèo ít học mà viết văn như truyện nguyễn nhật ánh vậy.

Dài lê thê.
 
Đm m kêu m nhà nghèo ít học mà viết văn như truyện nguyễn nhật ánh vậy.

Dài lê thê.
Nhà nghèo toàn ăn rãi khoai cầm hơi nên tư duy nó cũng lằng ngoằng . dcm , đéo ai viết văn lại nhanh như các bố địt bao giờ

Nhà giàu thì nó gạ địt luôn chứ cần gì văn vở :vozvn (19):
thật, sau này tao có tiền rồi, phút mốt. Nhìn thôi là đụ , mày phát ngôn chuẩn vãi
 
ĐÀN BÀ VÀ NIỀM ĐAU ( p2)

Kể ra thì có nhiều việc tưởng khó, mà thật ra thì khó không tưởng. Mối tình đầu thì mãi mãi là đẹp, có lẽ nó đẹp vì nó dang dở. Với tao thì Hương là một người đặc biệt, không phải vì nàng là mối tình đầu của tao, mà còn vì nàng là một người chẳng giống ai. Không với tới được, cũng chẳng chạm vào được, càng không thể hiểu được nàng đang nghĩ gì ………
Tiếp nhá …..

Tao luồn luồn tay về phía trước, luống cuống cởi cúc quần nàng, tim đập như trống nổ, chỉ sợ ai đi qua thì chết………………..
Cố thục tay vào quần nàng , nó bó chặt gì đâu. Cái khóa vướng víu thế, tai tiện tay tao dật xuống mà không được.
- Kẹt rồi!
- Để em xem!
Nàng cúi xuống lấy tay kéo khóa, tao cũng không rảnh tay, lại vòng ra đằng sau bóp mông nàng, loa thật có khác, sướng tay không tả được. Chứ sau này , chơi phải mấy con ghẹ độ âm ly, chán gì đâu.

Nàng kéo đầu tao ra khỏi núm vú, rồi nhìn tao mơ hồ, nàng nhẹ nhàng định hôn tao, nhưng lúc đó mắt tao chỉ dán vào cái khóa quần nàng. Gió biển vẫn rít lên ù ù, sóng biển vẫn ào ào xô cát. Và tay tao vẫn đang nhào nặn hai trái mông to tròn. Nàng nghiêm túc hỏi tao:
- Có định lấy em không?
- Tao chẳng chần chừ trả lời còn nhanh hơn điện giật:
- Có chứ!

Nàng hôn tao, tay tao lại mò vào cái quần. Vào được rồi. Địt mẹ, cảm giác lúc đó của tao, có lẽ cả đời này tao cũng không bao giờ quên. Có một nhúm lông chúng mày ạ, nó mềm mềm, ngắn ngắn. xong cái gì đó trơn trơn, ướt ướt. Mà nó mềm lắm, mềm như nhung ấy. Nói thật chứ lúc đó não tao đéo thể nghĩ được gì, chỉ tò mò xem nếu đút tay vào thì nó làm sao, vì thấy cái Lồn bé tí. Thế thì đút buồi vào thế đéo nào được. Xem sex lồn đứa nào cũng to như cái chén ăn cơm. Mà lúc này con cặc tao cũng sắp nổ tung rồi. Tao nhớ chúng nó chỉ dùng một ngón thôi, để móc vào cái mòng đóc. Biết đéo được mòng đóc của nó ở đâu mà móc. Tao cứ gẩy loạn lên:
- Á, anh làm gì đấy?
- Anh sờ Lồn em,
- Đau!
- Xem của anh không?
- Nàng quay mặt đi:
- Kinh chết
- Không kinh, đưa tay đây
- Nó giấu tay đi chúng mày ạ, tao cởi cái khóa quần, móc con cu ra khỏi quần sịp, con cu chồi lên hùng dũng nhìn nàng . Mà nàng có thèm nhìn nó đâu. Tao dúi tay nó cầm lấy cu, tay nó run lắm, mặt đỏ như gấc.
- Thích không?
- Giống que kem Hội An nhỉ?

Bố bà, tao biết que kem Hội An nó thế nào, chỉ nghĩ đến que kem đá với đường hay ăn ngày xưa, thì tao cũng thấy khoái, chứ biết đéo đâu nó lại ví von như vậy.Nó cầm chim tao, mắt vẫn nhắm tịt, không có vuốt ve mơn chớn gì, tay còn nắm chặt. Đau vãi cứt:
- Thả lỏng tay đi, anh đau.
- Thôi, không chơi nữa, đi về đi.
- Không, đang thích mà.
- Tao lại hục mặt vào vú nó mà bóp, tay vẫn cố móc vào trong, mà nó ngồi lên đùi nên không móc được. Đầu buồi lúc này rỉ nước rồi, tao cảm thấy căng tức lắm. Nhưng giờ mà xuất ra thì nhục lắm. Nhưng kìm thế đéo nào?
Bỗng con người yêu tao hét lên
-Có người đến anh ơi!………………………
( còn nữa)
 
ĐÀN BÀ VÀ NIỀM ĐAU ( p3)

Bọn tao ù té đứng dậy, vội vàng kéo khóa quần rồi leo lên xe phóng đi chối chết. Hương ôm tao, tao cảm giác cái ôm này tha thiết hơn, dịu dàng hơn và cũng nồng nàn hơn. Khi xe lao xuống dốc, tao lái một tay , một tay ôm lấy cánh tay em. Gió thổi ngược cả tóc, mát lắm mà tao nóng ơi là nóng. Cả hai đứa chọn cách chẳng nói với nhau câu nào. Em cứ ôm tao rồi bọn tao đi về phía thành phố. Mặt trời bắt đầu lên cao, cũng trong xanh đến dịu dàng

Trưa bọn tao ăn tạm bán bún, rồi lại dẫn nhau vào trung tâm thương mại xem đồ. Xem thôi chứ lấy đéo đâu ra tiền mà mua. Kể hồi đó mà là bây giờ, tao sẽ mua cho em bất kể thứ gì mà em thích. Nhưng hồi đó thì, đến cả mì tôm cũng là xa xỉ. Tao không thích chơi game, không thích bia rượu, nhưng thi thoảng tụ tập thì uống rượu cũng như uống nước. Tao thích thể dục, thích những thanh niên ăn mặc trẻ trung. Tao cũng rất đơn giản, chẳng cầu kỳ quá, kể cả ăn uống. Tính tao đã nói là làm, mọi người cũng bảo tao có máu liều. Tao cũng thấy vậy.

Chơi chán trong trung tâm thương mại, bọn tao lại ra công viên ngồi. Mà cứ ngồi gần là tao lại muốn sờ mó nó. Lúc đó làm đéo gì có điện thoại mà lướt, ngoài những câu chuyện làng quê, cuộc sống học hành thì chỉ có ngồi mó nhau.
Tao lại quen tay, mò vào áo nó. Em nhìn tao lườm cháy mặt:
- Ngoài đường đấy nhá
- Thế đi vào đâu đi?
- Tao mạnh dạn đề nghị
- Làm gì có tiền
- Anh có,
- Ở đâu đấy?
- Đi làm
- Thôi sợ lắm
- Sợ gì, đằng nào chẳng thế
- Có bầu thì sao
- Thì cưới, lo gì!

Có thế thôi, tao lại lôi nàng tìm một cái nhà nghỉ, đi mấy vòng vẫn chưa dám vào vì nghĩ nhà nào cũng đắt. lòng vòng mãi cũng thấy 1 cái nhà nghỉ đề biển “ 15k/giờ”” qua đêm 50k”.

Gạt cái rèm nhựa buông hờ hững , bọn tao như 2 đứa ăn trộm, vào hỏi thuê phòng. Em cứ cúi mặt xuống đi theo tao, không nói câu nào. tao đi hùng dũng chứ cũng thấy ngại bỏ bà ra. Nhưng tao nghĩ rồi, thằng đéo nào chả có lần đầu tiên. Cứ mạnh dạn lên
Mở cửa phòng, em đứng chôn chân ở ngoài.
Nói thật với chúng mày, phòng nghỉ ở thành phố đẹp hơn nhà tao nhiều, ga trắng tinh, gối thơm phức. Tao cũng đó không thể phân biệt được mùi thuốc tẩy với mùi nước hoa, cũng không phân biệt được màu trắng và màu cháo lòng. Chỉ thấy nó đẹp là đẹp.
Tao cũng chẳng nghĩ được nhiều, kéo tay em vào phòng. Nó ngồi ở mép giường , tay vân vê gấu áo
- Hay thôi về đi anh!
- Vớ vẩn!

Nói xong tao đè nó xuống mà hôn, ở đây chẳng có người, thích thế, chẳng lo ai nhìn thấy. tao cứ hôn nó thế, rồi tốc áo nó lên mò quýnh quàng vào trong ngực. Cái cảm giác sờ soạng riêng tư thích thật. Người nó cứ co rúm lại, thi thoảng lại đẩy tao ra. Nó bảo anh làm em ngạt thở.

Tao chẳng để ý nó nói, lại chồi xuống mút vú nó chùn chụt. Em cứ cố ngậm chặt miệng, nhưng tao vẫn thấy tiếng ư ử trong cổ họng nó. Rồi thì bọn tao cũng trần như nhộng. Nói thật thì tao cũng đéo biết nó đẹp hay không, vì chẳng biết so với cái gì. Xong rồi tao cũng cố nhét chim vào trong nó. Nó nhắm nghiền mắt, rồi hét ré lên đau đớn. Tao giật mình và cũng hơi rén. Nhưng bọn bạn cùng phòng bảo rồi, đó là gái trinh, nó đau nó mới hét. Cứ nhấp mạnh vào là nó sẽ sướng thôi. Tao cũng cố gắng húc thật mạnh, mà nhìn con bé nhăn nhó quá. Tự nhiên tao cũng sợ sợ. Tao cố gắng chậm lại, nhưng Lồn nó cứ mút chặt lấy chim tao. Rồi nó ôm ghì lấy tao, làm tao không chịu được. Nên chỉ có đâu đó 5-7 phút gì đó sau khi cật lực là tao đã xuất ra rồi. Lần đầu của tao nhạt vãi đái chúng mày ạ.

Nhìn tấm vết loang nổ hồng hồng, tao ôm lấy nó. Xong tao ôm nó, hỏi nó có sướng không, nó bảo chưa thấy gì, chỉ thấy đau thôi .
Nằm một lúc, nói chuyện đủ thứ, tao vẫn vân vê vú nó, nó ôm tao thật chặt, Bọn tao nói chuyện tương lai về sau. Tao gọi nó là mình, mình là vợ đấy . Nó hạnh phúc lắm.

- Thế mình bảo có chuyện gì định nói với anh
- Ưm, không có chuyện gì đâu
- Cấm giấu nhá
- Em giấu làm gì?
- Chỉ là em tính đi làm ở tỉnh X.
- Đi làm gì, anh sắp học xong rồi, về anh xin việc ở xưởng , em làm gần nhà là được mà.
- ừ
Xong chim tao lại nhỏng lên, thế là làm hiệp nữa. Thôi, không kể nữa, chán Sex thôi. Nhắc đến Hương, mà tim tao cứ đau nhói lên!

Lúc đó có internet rồi nhá, về đến phòng là tao nhảy ra quán ngồi chờ nàng. Bây giờ câu chuyện của tao và nó cũng hay hơn trước, vì bọn tao có chuyện tay ải tay ai để nói. Bẵng đi 2 hôm tao ko thấy nàng onl, cũng hơi sốt ruột nhưng lúc đó đang mắc thi tốt nghiệp, nên tao cũng ko để ý nhiều. Tao cũng tính mấy hôm nữa về hỏi xem có chuyện gì, chứ nóng ruột bỏ bà đi được.

Tao bận học, nhưng tối vẫn chạy ra quán nét, kiểm tra tin nhắn. Em bảo mấy hôm rồi ở nhà mất điện, nên ko ra quán gửi tin được. Tao cũng đỡ lo.

Hai hôm sau thằng bạn thân ở nhà nhắn vẻn vẹn có một câu:
“Mày không về đám cưới con Hương à, nó lấy chồng Hàn Quốc đấy”
Tao nhắn lại:
“ Cái gì thế”
Bặt vô âm tín!
Nhắn sang em :
“Hương ơi”
Cũng không có tìn hiệu trả lời
Tao choáng váng, mượn ngay xe thằng bạn rồi lao như điên về quê, trong lòng ngổn ngang bao nhiêu là câu hỏi : Clgt này?
(Còn nữa)
 
Tính đến bây giờ đời tao mới có quan hệ mật thiết và có ý nghĩa với 3 người đàn bà. Một là Hương, 2 là vợ tao, 3 là Nàng. Cuộc đời tao chỉ thực sự thay đổi khi gặp Nàng. Nhưng cuộc sống luôn là những điều khắc nghiệt. Đến bản thân tao cũng còn cảm thấy, dường như mình sinh ra và sống trên đời nay cũng chỉ là để trả nghiệp mà thôi

Tiếp nhé

ĐÀN BÀ LÀ NIỀM ĐAU (p4)

Tao đạp xe với một tốc độ không thể nào chậm hơn, cũng may con xe đó ko xảy ra sự cố trên đường, chứ không tao cũng phát điên mà đập nó nát ra mất.

Mới đến đầu làng tao đã thấy mấy tốp các bà túm tụm lại, bàn tán xôn xao cái Hương con ông Hùng đi lấy chồng Hàn Quốc. Hồi đó, ai đi lấy chồng Hàn Quốc cũng là một điều gì đó rất ghê gớm. Hôn nhân tuyển chọn, cưới không cần có chú rể. Cô dâu bên này cứ làm cưới linh đình, có khi nhà trai bên Hàn sẽ có chú rể thật trong đám cưới, cũng có thể không. Rồi học tiếng chờ xuất ngoại, hoặc sẽ làm thủ tục luôn

Tao phóng thẳng xe vào nhà Hương, nhưng ngay ngoài đường đã dựng một cái rạp to tổ bố. Mọi người thấy tao phi xe hùng hục vào, cũng chẳng cản. Vì trên thực tế mọi người cũng chỉ biết tao với Hương thân nhau, hay đi cùng nhau thôi.

Hương không có trong nhà, nghe đám thanh niên dựng rạp bảo nó đi mua thêm đồ gì đó. Tao lại phóng ra đầu làng chờ. Quả nhiên không đầy nửa tiếng sau thì tao thấy nó đi xe máy cùng con bạn. Nó ra hiệu cho bạn nó về trước, còn nó xuống gặp tao.

Khác với suy nghĩ của tao, Hương bình tĩnh lạ thường, không ủy mị, không rưng rưng.

- Chuyện gì thế ?
- Anh thấy rồi đó, em đi lấy chồng.
- Tại sao?
- Bố em nợ nhiều lắm, nhà em cần tiền
- Thế còn anh?
- Anh có cách nào khác giúp em à?
- Anh ….
Tao nghẹn đắng, một thằng nghèo như tao thì làm thế nào, nghe Hương nói thế thì khoản nợ này phải rất to. Tao làm đến bao giờ???
- Cả hai im lặng trầm tư, tao không khóc, Hương cũng không khóc. Chỉ là không nói với nhau câu nào.
- Bao giờ em đi?
- Chắc tuần sau.
- Sao không nói gì với anh, nếu nói anh đã không….
- Không sao, em tự nguyện
- Anh không cần bố thí.
- Không, là vì em yêu anh

Tao chở Hương về, có lẽ quãng đường ngắn ngủ đó thật sự rất dài. Dài đến mấy chục năm sau mỗi khi nhắc đến tao vẫn còn đau. Nhưng mà chính Hương, cái người con gái lạ lùng ấy, lại là người vá vết thương ấy cho tao. Sau này, sự nghiệp của tao bây giờ cũng từ 1 tay Hương tạo nên cả. Tao nghĩ trên đời này, có lẽ chẳng thể nào có người may mắn như tao, có được một người yêu, người tri kỷ, người nâng đỡ mình giống như Hương .
- Em không ôm anh à?
- Không, người làng nhìn thấy lại dị nghị không hay. Nếu anh không ngại, thì cứ đến đám cưới em, giúp em như bọn thằng Thắng, thằng Hưng nhé,
- Em còn dám nhờ anh như vậy?
- Thì ít nhất không khí nó cũng đỡ hơn
- Nói thật, lúc đó tao chỉ thấy đau đớn thôi, chứ không có tức giận . chỉ thấy cái phận nghèo hèn của mình nó nhục quá, đến cả người yêu tao cũng không giữ được. Trong tao lúc ấy, chỉ có sự chán chường, chứ chưa có quyết tâm làm giàu. Sau này nhiều biến cố, tao mới bứt lên được
Ngày tao lấy vợ, cũng là ngày em làm thủ tục sang Hàn Quốc. Vợ tao, tao quen đúng có 3 ngày ……………………
(còn tiếp .........)
 
VỢ NHẶT
- Anh ơi, anh có thể lấy em được không?
- Hả?
- Chỉ cần anh đưa em đi, em sẽ không cần đám cưới gì cả. Em chỉ cần đi khỏi đây thôi
- Nhưng em mới 16 tuổi mà, chưa đủ tuổi lấy chồng.
-Để đủ tuổi làm đám cưới cũng được .

Ba hôm sau tao lấy vợ , trong một xóm nhỏ, bên kia dựng rạp chia tay con gái sang Hàn làm dâu. Bên này tao đi làm chồng người khác.

Một làng rinh rả trống pháo, chỉ có 2 đứa tao là đẫm lệ trong lòng. Cả một thôn cung hỉ chúc mừng, chỉ có 2 đứa tao mắt nổi bão giông. Có lẽ đây cũng là số phận rồi, đành chấp nhận.

Lại nói về vợ tao. Vì sao tao lấy nó nhanh thế, là vì bố nó mất sớm, mẹ nó bỏ đi lấy chồng mãi trong Nam. Nó sống nhờ bà ngoại và chú dì. Nhưng nay bà Ngoại nó sắp mất, và bên đó nó ở bữa đói bữa no. bị người ta hành hạ suốt. Nhà lại nghèo thủng cả mái tranh nên chẳng có ai bén mảng đến. Vợ tao không xinh, học chỉ hết cấp 2, nhưng nó rất biết điều. Đối diện với nó tao chẳng có gì để nói, trình độ khác biệt, con người cũng khác. Nó ngây thơ nói với tao rằng nó chỉ cần đi khỏi đây thôi, chứ nó quá khổ rồi. Lúc đó tao cũng chẳng nghĩ nhiều, nỗi đau xâm chiếm cả cơ thể, cả tâm trí rồi nên với tao có lấy ai cũng như nhau mà thôi. Tao về nhà bảo mẹ xuống hỏi cưới, bố mẹ tao cũng đi liền. Hồi đó ở làng quê tao, tảo hôn cũng không là vấn đề gì lạ lẫm. Đi hỏi thử thôi, chứ ai dè có vợ thật. Đời đúng hài.

Tao quay lại trường, hoàn thành nốt việc học, rồi xin việc ở xưởng gần nhà, lương 5 triệu/ tháng. Vợ tao cũng sinh con, và đi làm công nhân ở khu công nghiệp. Con gái tao rất xinh và lanh lợi. Nó hay hỏi những câu mà nhiều khi tao cũng không biết trả lời thế nào.

Thi thoảng Hương vẫn nhắn tin hỏi thăm tao sống thế nào, em kể về cuộc sống bên đó, thấy em cũng sung sướng , tao cũng mừng cho em.

Vì tao không yêu vợ, nên chuyện tình dục cũng chỉ qua loa. Vợ tao vô lo vô nghĩ, nếu có lên giường cũng chỉ nằm thẳng đơ rồi chờ tao ra là xong. Tao cũng lười bảo nó phải làm gì. Cứ như 2 đồng chí ngủ cùng nhà , ăn cùng mâm. Tao cũng đi làm ca, nên nhiều khi cả tuần mới ăn cùng một bữa. Vợ tao ngày càng béo, nó có mập như voi thì cũng chả sao, vì chưa bao giờ tao để nó trong mắt tao cả. Được cái nó rất ngoan, chẳng bao giờ đòi hỏi bất cứ gì, hay chạy sang chỗ mẹ tao, thủ thỉ nói chuyện, có lẽ vì không có mẹ, nên nó mới thích nói chuyện với mẹ tao đến thế. Tao cứ nghĩ, thôi sống thế hết hết đời là xong.

Nhà tao xảy ra biến cố, thằng em thứ nhất kế tao đi tù vì tội đánh nhau. Nó kém tao 1 tuổi, đến khi ra tù, nó bàn với tao mở một quán cầm đồ.
- Đến lúc phải sống khác rồi anh ạ, nhà này có mỗi anh là có chí. Làm với em nhá
- Lấy tiền ở đâu
- Xin mẹ bán một ít đất đi
- Còn lâu chúng nó mới đồng ý
- Anh không làm em làm 1 mình.

Tao im lặng không nói gì, đang chán chán thì đến tối nhận được tin nhắn của Hương
- Ê cu, dạo này anh sao rồi?
- Sắp chết rồi, hỏi làm gì?
- Em hỏi thật mà.
- Bố bà, bỏ bố mày đi rồi giờ còn bày đặt,
- Mình vẫn là bạn còn gì
- Bạn cái máu Lồn. lướt đi cho nước nó trong.
- Thôi mà, em nghe nói thằng Thế mới về à
- Nắm thông tin nhanh nhỉ?
- Khi đã quan tâm thì ở đâu cũng biết thôi.
- ừ, nó rủ anh mở tiệm cầm đồ, nó không đứng tên được, bảo anh làm cùng
- Thế anh có làm không?
- Móc đít tiền mà làm à
- Em đầu tư cho nhé,
- Điên à?
- Khi nào có trả em.
- Em ko sợ anh quỵt tiền à?
- Ai chứ anh thì em sợ gì!
Đấy, cuộc đời lạ lùng đến thế đấy. Người yêu tao chẳng qua chỉ là lấy người khác thôi, trong lòng cứ nghĩ đến nhau, có cảm xúc với nhau, thế vẫn còn tốt hơn là đi đá phò. Thế là tao vẫn đi làm nhà nước, đứng tên cho thằng em mở cửa hàng, tao góp vốn. Việc nó làm nó cứ làm, tao chưa từng tham gia. Tao vẫn đi tập thể dục đều, các em gái vẫn vây quanh. Nhưng trong lòng tao chẳng cảm xúc gì.

Cho đến một hôm, tao bỗng gặp một người, người mà đúng như tao mơ ước, đúng kiểu tao thích, và cũng là người đã khiến cho cuộc đời tao lên một tầm cao khác. Đó là Nàng …….
 
Tieeps
Tính đến bây giờ đời tao mới có quan hệ mật thiết và có ý nghĩa với 3 người đàn bà. Một là Hương, 2 là vợ tao, 3 là Nàng. Cuộc đời tao chỉ thực sự thay đổi khi gặp Nàng. Nhưng cuộc sống luôn là những điều khắc nghiệt. Đến bản thân tao cũng còn cảm thấy, dường như mình sinh ra và sống trên đời nay cũng chỉ là để trả nghiệp mà thôi

Tiếp nhé

ĐÀN BÀ LÀ NIỀM ĐAU (p4)

Tao đạp xe với một tốc độ không thể nào chậm hơn, cũng may con xe đó ko xảy ra sự cố trên đường, chứ không tao cũng phát điên mà đập nó nát ra mất.

Mới đến đầu làng tao đã thấy mấy tốp các bà túm tụm lại, bàn tán xôn xao cái Hương con ông Hùng đi lấy chồng Hàn Quốc. Hồi đó, ai đi lấy chồng Hàn Quốc cũng là một điều gì đó rất ghê gớm. Hôn nhân tuyển chọn, cưới không cần có chú rể. Cô dâu bên này cứ làm cưới linh đình, có khi nhà trai bên Hàn sẽ có chú rể thật trong đám cưới, cũng có thể không. Rồi học tiếng chờ xuất ngoại, hoặc sẽ làm thủ tục luôn

Tao phóng thẳng xe vào nhà Hương, nhưng ngay ngoài đường đã dựng một cái rạp to tổ bố. Mọi người thấy tao phi xe hùng hục vào, cũng chẳng cản. Vì trên thực tế mọi người cũng chỉ biết tao với Hương thân nhau, hay đi cùng nhau thôi.

Hương không có trong nhà, nghe đám thanh niên dựng rạp bảo nó đi mua thêm đồ gì đó. Tao lại phóng ra đầu làng chờ. Quả nhiên không đầy nửa tiếng sau thì tao thấy nó đi xe máy cùng con bạn. Nó ra hiệu cho bạn nó về trước, còn nó xuống gặp tao.

Khác với suy nghĩ của tao, Hương bình tĩnh lạ thường, không ủy mị, không rưng rưng.

- Chuyện gì thế ?
- Anh thấy rồi đó, em đi lấy chồng.
- Tại sao?
- Bố em nợ nhiều lắm, nhà em cần tiền
- Thế còn anh?
- Anh có cách nào khác giúp em à?
- Anh ….
Tao nghẹn đắng, một thằng nghèo như tao thì làm thế nào, nghe Hương nói thế thì khoản nợ này phải rất to. Tao làm đến bao giờ???
- Cả hai im lặng trầm tư, tao không khóc, Hương cũng không khóc. Chỉ là không nói với nhau câu nào.
- Bao giờ em đi?
- Chắc tuần sau.
- Sao không nói gì với anh, nếu nói anh đã không….
- Không sao, em tự nguyện
- Anh không cần bố thí.
- Không, là vì em yêu anh

Tao chở Hương về, có lẽ quãng đường ngắn ngủ đó thật sự rất dài. Dài đến mấy chục năm sau mỗi khi nhắc đến tao vẫn còn đau. Nhưng mà chính Hương, cái người con gái lạ lùng ấy, lại là người vá vết thương ấy cho tao. Sau này, sự nghiệp của tao bây giờ cũng từ 1 tay Hương tạo nên cả. Tao nghĩ trên đời này, có lẽ chẳng thể nào có người may mắn như tao, có được một người yêu, người tri kỷ, người nâng đỡ mình giống như Hương .
- Em không ôm anh à?
- Không, người làng nhìn thấy lại dị nghị không hay. Nếu anh không ngại, thì cứ đến đám cưới em, giúp em như bọn thằng Thắng, thằng Hưng nhé,
- Em còn dám nhờ anh như vậy?
- Thì ít nhất không khí nó cũng đỡ hơn
- Nói thật, lúc đó tao chỉ thấy đau đớn thôi, chứ không có tức giận . chỉ thấy cái phận nghèo hèn của mình nó nhục quá, đến cả người yêu tao cũng không giữ được. Trong tao lúc ấy, chỉ có sự chán chường, chứ chưa có quyết tâm làm giàu. Sau này nhiều biến cố, tao mới bứt lên được
Ngày tao lấy vợ, cũng là ngày em làm thủ tục sang Hàn Quốc. Vợ tao, tao quen đúng có 3 ngày ……………………
(còn tiếp ........
Tau đoán là mày quen con vợ là do một sự kiện nào đó, con này tiểu thư đài các.
 

Có thể bạn quan tâm

Top