Sắc dục như sương sớm, phấn son như bụi mờ.
Nữ sắc, xét đến cùng, chỉ là hình thể giả hợp, da thịt hư hoại, chẳng thể trường tồn cùng đạo.
người tu nếu còn vướng vào hình tướng, sớm muộn cũng lạc vào mê cục của phàm trần
Con người từ khởi thủy đã mang tâm chấp ái, lấy sắc làm gốc, lấy tình làm dây.
Chính vì một niệm khởi tâm ái mà rơi vào sáu nẻo, không ngừng chuyển sinh trong vòng đau khổ.
Luân hồi chẳng phải hình phạt của trời, mà là sợi dây tự mình buộc lấy mình.
Nữ sắc, nam tình chỉ là những ảo ảnh được dựng nên để thử thách đạo tâm.
Một ánh mắt, một nụ cười có thể khiến bậc tu hành mất đi cả ngàn năm công đức.
Bao nhiêu chân tiên ngã xuống, bao nhiêu ma đầu sinh ra, đều từ một chữ ái mà khởi
Tình như đóa mạn đà la đẹp rực rỡ mà độc trong từng cánh.
Sa chân vào lục dục, biết bao giờ mới rửa sạch bụi hồng?
Nữ sắc, suy cho cùng, cũng chỉ là da với thịt, máu mủ tanh hôi.
Đóa hoa hồng trần dù rực rỡ, cuối cùng cũng tàn trong bụi cát