S0CHODAI
Địt Bùng Đạo Tổ
hôm lay trời gió lên cao, tao bỗng chẳng hiểu vì sao tao buồn
chợt nhớ lại cái thời vợ ở cái chung cư thuê, tao tới gặp cái tầm cũng 12h khuya thế này, xung quanh gió mát lạnh teo trim, đường phố cũng sạch nên gió không bị bụi mấy
tao bốc đt ra gọi tới gọi lui, tiếng chuông reo tu tu....hơn 10 giây rôi qua mà đéo có giọng ai bắt máy, cảm nhận tao đã bị trèo cây, nhưng tao vẫn tiếp tục để cho chuông reo như vậy.....hết chuông, đt báo "người nhận đéo bắt máy", một nỗi buồn thoáng bay qua...thế là tối nay mình đéo được gặp em ấy, một phút trôi qua, hai phút trôi qua, ôi địt mẹ sự cô đơn như muốn cắn vào cổ chân tao, tao ghét cảm giác đó, rồi cái sự bình thường giờ trở nên quý giá, tao nhớ cái mùi nước gội tóc của em ấy, tao nhớ cái kiểu đi bộ hờ hững đấy, tao nhớ cái kiểu nhoài nhẹ cái người ra phía trước, cái mặt nhoài nhẹ tới, rồi quay sang nhìn tao với cái ánh mắt mở he hé, những cái đó bình thường tao ko để ý, nhưng giờ hẹn mà đéo được gặp bỗng lại mong vl
rồi tao chợt cảm nhận một luồng nhân khí, tao quay lại sau lưng tao, một bóng dáng gái xuất hiện, em ấy đây rồi!!!, cái mái tóc dài bay là phà trong gió làm cho cảnh vật trở nên đầy đủ hơn, ồ, giờ thì nó đúng tỉ lệ vàng rồi đấy!!, một cảnh khuya, có trụ đèn phát ra ánh sáng vàng lờ mờ, cảnh sân bãi của chung cư vắng vẻ, một người gái tóc dài bóng đen mượt bay phất, cái váy dài nghiêm túc, chân mang đôi vớ trắng trắng nửa kín nửa hấp dẫn... tỉ lệ vàng rồi đấy!!
tao tới gần và.... lược bỏ 1 đoạn nói chuyện lãn mạn ko có gì đặc biệt
gái lúc đấy mặt hơi ngái ngủ, ko có trang điểm, xấu hay đẹp là lúc này có thể thấy được, em ấy mắt nheo nheo lại vì 1 phần gió và 1 phần buồn ngủ thì phải, sự tinh khôi, tao ko biết diễn tả sao cho hay và đúng, đại loại là, nó thật tự nhiên và hay
giờ tao nhớ lại cảnh hay ho đó, tao gợi ý là vợ hãy tới cái chung cư nào đó, 12h, đứng tại đó cho gió thổi bay phất phới xem
thì vợ tao nói là "thôi đừng có rảnh Lồn"
(đùa thôi)
tóm lại là vợ đéo chịu lặp lại cảnh đó nữa, nói là phiền phức, đéo rảnh
chợt nhớ lại cái thời vợ ở cái chung cư thuê, tao tới gặp cái tầm cũng 12h khuya thế này, xung quanh gió mát lạnh teo trim, đường phố cũng sạch nên gió không bị bụi mấy
tao bốc đt ra gọi tới gọi lui, tiếng chuông reo tu tu....hơn 10 giây rôi qua mà đéo có giọng ai bắt máy, cảm nhận tao đã bị trèo cây, nhưng tao vẫn tiếp tục để cho chuông reo như vậy.....hết chuông, đt báo "người nhận đéo bắt máy", một nỗi buồn thoáng bay qua...thế là tối nay mình đéo được gặp em ấy, một phút trôi qua, hai phút trôi qua, ôi địt mẹ sự cô đơn như muốn cắn vào cổ chân tao, tao ghét cảm giác đó, rồi cái sự bình thường giờ trở nên quý giá, tao nhớ cái mùi nước gội tóc của em ấy, tao nhớ cái kiểu đi bộ hờ hững đấy, tao nhớ cái kiểu nhoài nhẹ cái người ra phía trước, cái mặt nhoài nhẹ tới, rồi quay sang nhìn tao với cái ánh mắt mở he hé, những cái đó bình thường tao ko để ý, nhưng giờ hẹn mà đéo được gặp bỗng lại mong vl
rồi tao chợt cảm nhận một luồng nhân khí, tao quay lại sau lưng tao, một bóng dáng gái xuất hiện, em ấy đây rồi!!!, cái mái tóc dài bay là phà trong gió làm cho cảnh vật trở nên đầy đủ hơn, ồ, giờ thì nó đúng tỉ lệ vàng rồi đấy!!, một cảnh khuya, có trụ đèn phát ra ánh sáng vàng lờ mờ, cảnh sân bãi của chung cư vắng vẻ, một người gái tóc dài bóng đen mượt bay phất, cái váy dài nghiêm túc, chân mang đôi vớ trắng trắng nửa kín nửa hấp dẫn... tỉ lệ vàng rồi đấy!!
tao tới gần và.... lược bỏ 1 đoạn nói chuyện lãn mạn ko có gì đặc biệt
gái lúc đấy mặt hơi ngái ngủ, ko có trang điểm, xấu hay đẹp là lúc này có thể thấy được, em ấy mắt nheo nheo lại vì 1 phần gió và 1 phần buồn ngủ thì phải, sự tinh khôi, tao ko biết diễn tả sao cho hay và đúng, đại loại là, nó thật tự nhiên và hay
giờ tao nhớ lại cảnh hay ho đó, tao gợi ý là vợ hãy tới cái chung cư nào đó, 12h, đứng tại đó cho gió thổi bay phất phới xem
thì vợ tao nói là "thôi đừng có rảnh Lồn"

tóm lại là vợ đéo chịu lặp lại cảnh đó nữa, nói là phiền phức, đéo rảnh