Johnny Lê Nữu Vượng
Già làng

Cú đấm ấy mạnh thật, mạnh tới mức dân đói rã họng vẫn phải ngẩng cao đầu, tự hào vì “ta thà đói chứ không chịu cúi đầu trước Mỹ”. Ừ thì tự hào, nhưng dạ dày thì không biết tự hào là gì, nó chỉ biết kêu gào khi khoai lang với đậu đen thành món “quốc hồn quốc túy”. Hậu quả của chống Mỹ ư? Chắc chắn rồi! Dân đói, nhưng tinh thần thì béo tốt, phải không nào?
Bên kia bán cầu, Việt Nam ta cũng từng có thời “khí thế cuồn cuộn” tương tự. May mà giờ bát phở bò đã thay thế khẩu hiệu, chứ không dân ta cũng dễ thành “Chí Phèo” đói meo, ngồi gào bên lề đường. Nhưng nói gì thì nói, Châu Á có “Chí Phèo” Triều Tiên, còn Châu Mỹ có “thằng Bờm” Cuba. Cả hai đều chung một giấc mơ: vung nắm đấm lên trời, hét to “độc lập tự do”, rồi quay về… xếp hàng nhận tem phiếu.
Triều Tiên thì có “nhà lãnh đạo kính yêu” với kiểu tóc huyền thoại, còn Cuba có Fidel với điếu xì gà bất hủ. Một bên khoe tên lửa, một bên khoe cách mạng. Nhưng dân thì sao? Dân thì khoe bụng đói và niềm tin bất diệt! Ôi, cái giá của tự hào dân tộc, tính bằng bao nhiêu ký gạo đây?