Bị một đứa ai hiểu lầm nhưng đéo cho giải thích, xong còn kêu tự hiểu.
Và cái gọi là hy vọng, cũng là một cú troll. Đó là cách chúng ta tự troll mình bằng những lời trấn an kiểu "Mai sẽ khác, cố lên, mọi thứ sẽ ổn thôi". Mày cắn răng, gồng mình, bán thời gian, bán sức khỏe, bán cả những giấc mơ để đuổi theo nó. Nó cho mày thấy ánh sáng cuối đường hầm, cho mày nếm chút vị ngọt của thành công nhỏ nhoi, đủ để mày nghĩ "Ừ, lần này là thật".
Rồi bùm! Nó đá mày một cú ngã ngửa, cười khẩy: "Đùa thôi, tao chỉ thử xem mày dai thế nào". Hy vọng biến mất, để lại mày với đống nợ nần cảm xúc, những kế hoạch tan vỡ, và cái nhìn trống rỗng vào gương mỗi sáng. Bi hài ở chỗ, dù bị troll bao nhiêu lần, mày vẫn... hy vọng tiếp. Một vòng lặp vô tận.
Và cái gọi là hy vọng, cũng là một cú troll. Đó là cách chúng ta tự troll mình bằng những lời trấn an kiểu "Mai sẽ khác, cố lên, mọi thứ sẽ ổn thôi". Mày cắn răng, gồng mình, bán thời gian, bán sức khỏe, bán cả những giấc mơ để đuổi theo nó. Nó cho mày thấy ánh sáng cuối đường hầm, cho mày nếm chút vị ngọt của thành công nhỏ nhoi, đủ để mày nghĩ "Ừ, lần này là thật".
Rồi bùm! Nó đá mày một cú ngã ngửa, cười khẩy: "Đùa thôi, tao chỉ thử xem mày dai thế nào". Hy vọng biến mất, để lại mày với đống nợ nần cảm xúc, những kế hoạch tan vỡ, và cái nhìn trống rỗng vào gương mỗi sáng. Bi hài ở chỗ, dù bị troll bao nhiêu lần, mày vẫn... hy vọng tiếp. Một vòng lặp vô tận.