tao năm nay đã ngót ngét 30 tuổi, cái tuổi mà những thằng cùng trang lứa với t đã có cuộc sống yên bề gia thất hoặc ít ra cũng chớm thành công trong công việc, ổn định trong cuộc sống gần như hết rồi. Còn tao, tao cũng cũng từng cố gắng nhưng may mắn lại không đến với tao, để rồi một mình tao phải cô độc, lạc lõng trong cuộc đời. Không gia đình, ko người thân hay bạn bè bên cạnh, không còn hy vọng hay ước ao, ko còn niềm tin vào bất cứ gì nữa. Cả thanh xuân của t chỉ toàn là thù hận vì t đã sống hết mình cho người khác để rồi mọi đau khổ t phải nhận lấy, cuộc đời của tao chỉ còn mỗi cái lều lụp xụp mà ông bà già đã để lại cho tao sống tạm bợ qua ngày. Và rồi cuộc sống đó, công việc của t đó, những mối quan hệ của t đó cũng chả khác đếch gì là tạm bợ cả và mọi thứ xung quanh t cứ thế trôi đi trong vô nghĩa…
Sửa lần cuối: