Vấn đề lớn nhất của Việt Nam là mô hình sống đéo thể nào kết nối với cơ sở hạ tầng được.
Bạn đéo thể ghép nối 1 con cave ngủ ngày sống đêm bú đá chõe mõm đái ỉa đéo kiểm soát, 1 anh kỹ sư IT làm remote và 1 ông giáo sư sống gần nhau được.
Nhưng bằng 1 cách thần kỳ nào đó thì thu nhập của 3 đứa trên lại gần gần nhau và có 1 cơ may rất lớn là sống cùng 1 khu chung cư.
Nó khác rất nhiều so với thời bao cấp khi tất cả cư dân sống trong 1 khu tập thể thường là cán bộ công nhân viên một đơn vị, nhà máy hay viện Nghiên cứu nào đó.
Thế nên mới có thực tế là ở 1 khu tô giới 363738 nào đó ở Hà Nội mà bắt đầu bằng chữ H thì cứt đái, thớt, rác rưởi thậm chí có lần là 1 con dao phay nó bay từ tầng xx xuống sân chung cư là quá cmn bình thường.