Điz mẹ, Bần đạo gọi phát cỳ phát cỳ nó vô nghĩa thế. Mà một số đối tượng xám mơ vu khống Bần đạo pbvm.

Xin thỉnh giáo
bắc kỳ là Tonkin ( Đông Kinh ) . là những người nhớ cội nguồn quê quán của mình ở thành phố sấm uất của miền bắc.
Người miền bắc : tất cả người sống ở miền bắc. ko có cội nguồn là thủ đô Tonkin .
Chính vì vậy khi tôi nói bắc kỳ là đang ngưỡng mộ anh em nhớ cội nguồn ở miền bắc chứ ko phải miệt thị gì cả.

Đụ mẹ bắc kỳ ăn cá rô cây
 
xin con hãy ngừng phân biệt vùng miền.
Đụ mẹ bắc kỳ
Máu xương cha ông đổ xuống để đất nước hòa bình, quê hương mạnh giàu, phát triển. Trách nhiệm của hậu thế không chỉ là việc đền đáp công lao của những thế hệ đi trước và thân nhân của họ. Thế hệ hôm nay và mai sau phải biết tiếp nối truyền thống cha ông, sẵn sàng cống hiến, quên mình để giữ gìn, bảo vệ vẹn nguyên từng tấc đất, bờ cõi Tổ quốc. Cùng với trách nhiệm thiêng liêng cao cả đó, hậu thế hôm nay và mãi mãi sau này cần phải biết xây dựng quê hương, đất nước ngày một mạnh giàu, phát triển, đủ sức “sánh vai với các cường quốc năm châu” như Bác Hồ từng mong muốn.
Tối nay ngồi nghe bố tôi chia sẻ về ngày giải phóng Sài Gòn. Qua những thước phim tôi từng được xem và nghe nhưng lời kể của bố người trực tiếp cầm súng chiến đấu thật không tưởng tượng được chiến tranh thật tàn khốc biết bao.
Bố kể rằng 19 tuổi vừa từ Hà Nội vào B (miền Nam )được học ba tháng làm chiến sỹ thông tin ,dịch mật mã cho chính trị viên đại đội trưởng .Với hàng trăm kí tự ,người lính thông tin luôn đối mặt với nguy hiểm nhất .Luôn nghe mật mã bằng một tai còn tai bên kia còn nghe tiếng pháo nổ ở đâu còn chạy để giữ mạng sống của mình và đồng đội .Sau đó chiến tranh nổ ra khắp nơi bố tôi lại tiếp tục cuộc hành quân đi bộ dọc đường Trường Sơn và trở thành bộ đội vận tải chuyên đi cáng các thương binh và các chiến sỹ đã tử vong.Một câu chuyện mà đến nay bố đã 72 tuổi mà vẫn nhớ như in đó là có ba chiến sỹ đã hi sinh bởi một quả pháo khoan ,và bố tôi cùng một đồng đội nữa của bố mắc võng gánh một trong 3 bác chiến sỹ kia về ,thật đau xót bác chiến sỹ kia với thi thể không còn lành lặn với chiếc đầu chắc có lẽ đã nằm lại nơi chiến trường (liệt sỹ người Thanh Hoá).Với hình hài không còn nguyên vẹn kia mà bố tôi cùng một bác nữa chạy thục mạng mang để chôn cất trong sự sợ hãi tột độ.Không phải sợ hãi vì hình hài của đồng đội mà vì pháo vẫn đang bắn ầm ầm trên đầu ,trong lúc chạy vừa phải lo kéo chăn che kín thi thể đồng đội vừa phải lo pháo rớt trúng vào mình .Mỗi ngày phải cáng về bao nhiêu thi thể không còn nguyên vẹn như vậy thì đó là nỗi ám ảnh lớn nhất của đời người.
Có những duy tâm mà bố kể người làm anh nuôi chuyên lo chuyện cơm nước cho các chiến sỹ rất cẩn thận ,chả may hôm nào nấu cơm bị khê hoặc sống là cả đơn vị không ai ăn vì cho rằng nếu ăn thì ra chiến trường sẽ chết (vấn đề tâm linh không lí giải được).Bố trải qua 5 năm sống và chiến đấu trong rừng cùng đồng đội và cũng đi qua 4 chiến trường lớn và vô vàn các chiến trường nhỏ.Cũng từng bị sốt rét ác tính với ăn măng rừng chống đói,và thật may mắn bom đạn không nhìn thấy bố tôi.
Đến nay sau bao nhiêu năm ,mỗi khi đến ngày này bố vẫn kể với tôi rất nhiều những câu chuyện thời bom đạn ,nó là một phần kí ức không thể quên của những người lính như bố tôi.Bố tôi có thể quên nhớ nhiều chuyện nhưng tôi vẫn không hiểu tại sao bố lại không hề quên các mật mã với những chữ cái và các con số dành cho lính thông tin ,bố đọc nhanh như gió mặc dù đã ở tuổi hơn 70.Đây chỉ là một trong số câu chuyện mà bố tôi kế trong hàng chục câu chuyện bố từng kể với tôi ,tôi sẽ luôn ghi nhớ trong đầu rằng có sự ngã xuống của thế hệ đi trước thì mới có ngày hôm nay cho chúng tôi.
Chúng tôi những thế hệ sau này luôn luôn mong muốn thế giới mãi vắng bóng chiến tranh vì tôi hiểu chiến tranh là điều vô nghĩa mà không ai mong muốn.
Cảm ơn ông cha ta đã không tiếc máu xương viết nên hòa bình, độc lập, tự do cho dân tộc
❤
 
Máu xương cha ông đổ xuống để đất nước hòa bình, quê hương mạnh giàu, phát triển. Trách nhiệm của hậu thế không chỉ là việc đền đáp công lao của những thế hệ đi trước và thân nhân của họ. Thế hệ hôm nay và mai sau phải biết tiếp nối truyền thống cha ông, sẵn sàng cống hiến, quên mình để giữ gìn, bảo vệ vẹn nguyên từng tấc đất, bờ cõi Tổ quốc. Cùng với trách nhiệm thiêng liêng cao cả đó, hậu thế hôm nay và mãi mãi sau này cần phải biết xây dựng quê hương, đất nước ngày một mạnh giàu, phát triển, đủ sức “sánh vai với các cường quốc năm châu” như Bác Hồ từng mong muốn.
Tối nay ngồi nghe bố tôi chia sẻ về ngày giải phóng Sài Gòn. Qua những thước phim tôi từng được xem và nghe nhưng lời kể của bố người trực tiếp cầm súng chiến đấu thật không tưởng tượng được chiến tranh thật tàn khốc biết bao.
Bố kể rằng 19 tuổi vừa từ Hà Nội vào B (miền Nam )được học ba tháng làm chiến sỹ thông tin ,dịch mật mã cho chính trị viên đại đội trưởng .Với hàng trăm kí tự ,người lính thông tin luôn đối mặt với nguy hiểm nhất .Luôn nghe mật mã bằng một tai còn tai bên kia còn nghe tiếng pháo nổ ở đâu còn chạy để giữ mạng sống của mình và đồng đội .Sau đó chiến tranh nổ ra khắp nơi bố tôi lại tiếp tục cuộc hành quân đi bộ dọc đường Trường Sơn và trở thành bộ đội vận tải chuyên đi cáng các thương binh và các chiến sỹ đã tử vong.Một câu chuyện mà đến nay bố đã 72 tuổi mà vẫn nhớ như in đó là có ba chiến sỹ đã hi sinh bởi một quả pháo khoan ,và bố tôi cùng một đồng đội nữa của bố mắc võng gánh một trong 3 bác chiến sỹ kia về ,thật đau xót bác chiến sỹ kia với thi thể không còn lành lặn với chiếc đầu chắc có lẽ đã nằm lại nơi chiến trường (liệt sỹ người Thanh Hoá).Với hình hài không còn nguyên vẹn kia mà bố tôi cùng một bác nữa chạy thục mạng mang để chôn cất trong sự sợ hãi tột độ.Không phải sợ hãi vì hình hài của đồng đội mà vì pháo vẫn đang bắn ầm ầm trên đầu ,trong lúc chạy vừa phải lo kéo chăn che kín thi thể đồng đội vừa phải lo pháo rớt trúng vào mình .Mỗi ngày phải cáng về bao nhiêu thi thể không còn nguyên vẹn như vậy thì đó là nỗi ám ảnh lớn nhất của đời người.
Có những duy tâm mà bố kể người làm anh nuôi chuyên lo chuyện cơm nước cho các chiến sỹ rất cẩn thận ,chả may hôm nào nấu cơm bị khê hoặc sống là cả đơn vị không ai ăn vì cho rằng nếu ăn thì ra chiến trường sẽ chết (vấn đề tâm linh không lí giải được).Bố trải qua 5 năm sống và chiến đấu trong rừng cùng đồng đội và cũng đi qua 4 chiến trường lớn và vô vàn các chiến trường nhỏ.Cũng từng bị sốt rét ác tính với ăn măng rừng chống đói,và thật may mắn bom đạn không nhìn thấy bố tôi.
Đến nay sau bao nhiêu năm ,mỗi khi đến ngày này bố vẫn kể với tôi rất nhiều những câu chuyện thời bom đạn ,nó là một phần kí ức không thể quên của những người lính như bố tôi.Bố tôi có thể quên nhớ nhiều chuyện nhưng tôi vẫn không hiểu tại sao bố lại không hề quên các mật mã với những chữ cái và các con số dành cho lính thông tin ,bố đọc nhanh như gió mặc dù đã ở tuổi hơn 70.Đây chỉ là một trong số câu chuyện mà bố tôi kế trong hàng chục câu chuyện bố từng kể với tôi ,tôi sẽ luôn ghi nhớ trong đầu rằng có sự ngã xuống của thế hệ đi trước thì mới có ngày hôm nay cho chúng tôi.
Chúng tôi những thế hệ sau này luôn luôn mong muốn thế giới mãi vắng bóng chiến tranh vì tôi hiểu chiến tranh là điều vô nghĩa mà không ai mong muốn.
Cảm ơn ông cha ta đã không tiếc máu xương viết nên hòa bình, độc lập, tự do cho dân tộc
❤
Bần đạo sai rồi.
Thiện tay.
 
Máu xương cha ông đổ xuống để đất nước hòa bình, quê hương mạnh giàu, phát triển. Trách nhiệm của hậu thế không chỉ là việc đền đáp công lao của những thế hệ đi trước và thân nhân của họ. Thế hệ hôm nay và mai sau phải biết tiếp nối truyền thống cha ông, sẵn sàng cống hiến, quên mình để giữ gìn, bảo vệ vẹn nguyên từng tấc đất, bờ cõi Tổ quốc. Cùng với trách nhiệm thiêng liêng cao cả đó, hậu thế hôm nay và mãi mãi sau này cần phải biết xây dựng quê hương, đất nước ngày một mạnh giàu, phát triển, đủ sức “sánh vai với các cường quốc năm châu” như Bác Hồ từng mong muốn.
Tối nay ngồi nghe bố tôi chia sẻ về ngày giải phóng Sài Gòn. Qua những thước phim tôi từng được xem và nghe nhưng lời kể của bố người trực tiếp cầm súng chiến đấu thật không tưởng tượng được chiến tranh thật tàn khốc biết bao.
Bố kể rằng 19 tuổi vừa từ Hà Nội vào B (miền Nam )được học ba tháng làm chiến sỹ thông tin ,dịch mật mã cho chính trị viên đại đội trưởng .Với hàng trăm kí tự ,người lính thông tin luôn đối mặt với nguy hiểm nhất .Luôn nghe mật mã bằng một tai còn tai bên kia còn nghe tiếng pháo nổ ở đâu còn chạy để giữ mạng sống của mình và đồng đội .Sau đó chiến tranh nổ ra khắp nơi bố tôi lại tiếp tục cuộc hành quân đi bộ dọc đường Trường Sơn và trở thành bộ đội vận tải chuyên đi cáng các thương binh và các chiến sỹ đã tử vong.Một câu chuyện mà đến nay bố đã 72 tuổi mà vẫn nhớ như in đó là có ba chiến sỹ đã hi sinh bởi một quả pháo khoan ,và bố tôi cùng một đồng đội nữa của bố mắc võng gánh một trong 3 bác chiến sỹ kia về ,thật đau xót bác chiến sỹ kia với thi thể không còn lành lặn với chiếc đầu chắc có lẽ đã nằm lại nơi chiến trường (liệt sỹ người Thanh Hoá).Với hình hài không còn nguyên vẹn kia mà bố tôi cùng một bác nữa chạy thục mạng mang để chôn cất trong sự sợ hãi tột độ.Không phải sợ hãi vì hình hài của đồng đội mà vì pháo vẫn đang bắn ầm ầm trên đầu ,trong lúc chạy vừa phải lo kéo chăn che kín thi thể đồng đội vừa phải lo pháo rớt trúng vào mình .Mỗi ngày phải cáng về bao nhiêu thi thể không còn nguyên vẹn như vậy thì đó là nỗi ám ảnh lớn nhất của đời người.
Có những duy tâm mà bố kể người làm anh nuôi chuyên lo chuyện cơm nước cho các chiến sỹ rất cẩn thận ,chả may hôm nào nấu cơm bị khê hoặc sống là cả đơn vị không ai ăn vì cho rằng nếu ăn thì ra chiến trường sẽ chết (vấn đề tâm linh không lí giải được).Bố trải qua 5 năm sống và chiến đấu trong rừng cùng đồng đội và cũng đi qua 4 chiến trường lớn và vô vàn các chiến trường nhỏ.Cũng từng bị sốt rét ác tính với ăn măng rừng chống đói,và thật may mắn bom đạn không nhìn thấy bố tôi.
Đến nay sau bao nhiêu năm ,mỗi khi đến ngày này bố vẫn kể với tôi rất nhiều những câu chuyện thời bom đạn ,nó là một phần kí ức không thể quên của những người lính như bố tôi.Bố tôi có thể quên nhớ nhiều chuyện nhưng tôi vẫn không hiểu tại sao bố lại không hề quên các mật mã với những chữ cái và các con số dành cho lính thông tin ,bố đọc nhanh như gió mặc dù đã ở tuổi hơn 70.Đây chỉ là một trong số câu chuyện mà bố tôi kế trong hàng chục câu chuyện bố từng kể với tôi ,tôi sẽ luôn ghi nhớ trong đầu rằng có sự ngã xuống của thế hệ đi trước thì mới có ngày hôm nay cho chúng tôi.
Chúng tôi những thế hệ sau này luôn luôn mong muốn thế giới mãi vắng bóng chiến tranh vì tôi hiểu chiến tranh là điều vô nghĩa mà không ai mong muốn.
Cảm ơn ông cha ta đã không tiếc máu xương viết nên hòa bình, độc lập, tự do cho dân tộc
❤
mày khùng à ? @đéo có hình chó nó tin
 
bắc kỳ là Tonkin ( Đông Kinh ) . là những người nhớ cội nguồn quê quán của mình ở thành phố sấm uất của miền bắc.
Người miền bắc : tất cả người sống ở miền bắc. ko có cội nguồn là thủ đô Tonkin .
Chính vì vậy khi tôi nói bắc kỳ là đang ngưỡng mộ anh em nhớ cội nguồn ở miền bắc chứ ko phải miệt thị gì cả.

Đụ mẹ bắc kỳ ăn cá rô cây
Bắc kỳ ăn cá rô cây.

Nam kỳ giúc xó gay cream ngập mồm.

Tây Kỳ đĩ đượi dâm tà.

Truke Trọ Trẹ tà ma hãm Lồn
:vozvn (19):

"Bố mày biết tao là ai" thì sao
là người Đông Lào -.-

khác biệt với Đông Campuchia
 

Có thể bạn quan tâm

Top