Đôi dòng cảm xúc về Đà Lạt

uberdeniel

Xàm 0 Lít
Ba phần trước mình đã viết về Đà Lạt bằng tiếng Anh. Nay vì cảm xúc dâng trào sau chuyến đi ngắn (song đồng lúc cảm giác rất dài) mà rất lâu rồi mới đọng lại trong mình mớ bòng bong này, và để biết rằng mình vẫn hoàn toàn chưa chai sạn về cảm xúc cũng như cách thể hiện cảm xúc – điều mình luôn sợ sệt.

1755553958816.png



Đã nửa năm từ lúc mình rời xa khỏi thành phố Đà Lạt – cũng bằng đúng khoảng thời gian mình sống ở thành phố vào nửa sau năm 2024 để tạm lánh khỏi hai chốn bề bộn xô bồ Hà Nội – Sài Gòn.

Đan xen nhau là vui và buồn, nhưng lẽ hiển nhiên, đối với những ai đã từng đến Đà Lạt và say đắm thành phố này, thì nỗi buồn lấn át nhiều hơn – đặc biệt là những giờ cuối cùng trước khi rời khỏi nơi đây.

Dù có sự đồng hành của người yêu và anh họ mình trong chuyến đi, nhưng ngày cuối cùng tại Đà Lạt – trước khi bắt chuyến xe đêm xuống Sài Gòn trong một sự nuối tiếc và cố bám víu vào một nơi vốn đã không phải là nhà – nhưng đôi lúc cảm giác thân thuộc và gần gũi hơn cả nơi mình sinh ra – và đôi lúc xé toác mình trong nước mắt vì cái đẹp của con người và cảnh sắc nơi đây. Hầu hết, người ta sẽ đi dạo chơi Đà Lạt 3 ngày 2 đêm. Vì đến ngày thứ 4, cảm giác của ba ngày đầu sẽ không còn nữa.

Từ thời còn là thằng nhóc 10-11 tuổi tới lúc lớn, cứ tới dịp hè là mình được đi cùng cả nhà ngoại lên Đà Lạt.

Thời đầu 2010, Đà Lạt vẫn còn khá thô sơ khi so với năm 2024. Đến năm 2025, Đà Lạt cũng khác đi rõ rệt so với năm trước đó. Vẫn là những con người ấy, nơi chốn ấy, vẫn cảnh vật và thành phố, các dốc lên, xuống, ngã rẽ đó, nhưng có gì đó khang khác.

Có thể là hành trình bê tông hóa của Đà Lạt đã rõ rệt hơn. Nhưng đồng thời cũng có thể là do chính bản thân mình đã thay đổi, đã lớn, đã bị cuốn vào dòng chảy của cơm áo gạo tiền và quên mất những gì thực sự quan trọng đối với bản thân con người mình – sự thanh tịnh tâm hồn mỗi khi Đà Lạt và mình hòa làm một trong bản hòa nhạc của thiên nhiên và sự sống.

Về đến Sài Gòn, khá bận bịu nên cảm xúc vẫn còn lẫn lộn và chưa có thời gian để ngồi viết; nay khi quay trở lại Hà Nội, mình mới bật khóc rất nhiều trên nền nhạc của Ngọc Lan: “Em vẫn không đổi thay” và mở máy tính lên gõ trong lúc ngồi đợi call tổng đài – quay trở lại với thực tại, với công việc và vòng xoáy bộn bề, cái nóng 42 độ C của Hà Nội cùng các dự án và ý tưởng vẫn đang chờ đón mình phía trước.

Trong thâm tâm thì mình vẫn nhớ “người mẹ” Đà Lạt. Mình yêu Đà Lạt. Mình yêu nó hơn hết thảy những nơi mình từng đến. Hơn cả cái mát mẻ của biển Vũng Tàu. Sa Pa. Tam Đảo. Hải Phòng. Hải Dương. Hòa Bình. Thậm chí cái thanh bình của tỉnh Morioka, Iwate, Nhật – nơi mình khám phá ra thế giới của nhạc Carpenters và Simon & Garfunkel lần đầu tiên cũng không lôi kéo và làm mình say và mê đắm như Đà Lạt.

Cái hồn của Đà Lạt là cái hồn dành cho những kẻ bám vào sự mơ mộng và trữ tình – dành cho những linh hồn của các ông bà cụ non, những kẻ trong tiềm thức luôn muốn trốn tránh thực tại và nhận được 99% cái mà họ mong muốn. 99%, bởi vì 1% còn lại, luôn luôn là 1. Núi tiếc khi phải rời xa thành phố lúc này hay lúc khác hoặc 2. Nỗi buồn khi ở Đà Lạt đã quá lâu và đủ, và nhận ra có lẽ mình cần nhiều hơn thế.

Mình đã trải nghiệm cả hai. Mình đã viết về Đà Lạt rất nhiều lần trước đây nhưng không lần nào là đủ để lột tả hết tâm trạng vừa da diết về một khoảng thời gian mình chưa từng trải qua ấy. Cho nên đây là lời khẳng định – rằng đây không phải là lần cuối cùng mình viết về Đà Lạt – vì có lẽ hết cả đời mình cũng không thể nào dùng được từ ngữ bằng tiếng Anh hay tiếng Việt, bằng hết tất cả các nốt nhạc, thanh nhạc, hình ảnh, để miêu tả cái đẹp của Đà Lạt.

Thư tình gửi đến Đà Lạt lần thứ tư, tóm tắt:

Mong em vẫn không đổi thay.

Hà Nội, 4 tháng 8, 2025
 
May là mình có thể phản hồi, bạn viết ra hay, có vẻ như bạn đã có những đoạn đời thú vị.
Nếu là người làm nội dung thì mình theo dõi bạn.
 
Vl bài này mình viết bên voz ông nhõi nào copy lại mang sang đây thế
 
Thôi thì cảm ơn vì lan toả bài viết mình, nhưng sau ghi nguồn giúp mình nhé.
 
:surrender: :surrender: :surrender:

Đù, văn chương lai láng tràn cả hai háng

Tao thì sinh ra ở cái xứ đè lụt này, bôn ba chục năm nơi xứ người. Dịch, t quay về và ở cái xứ đè lụt này tới h. Đúng là cái đà lạt này buồn thật, nhất là những lúc một mình, ngồi một góc ở quán quen, góc phố vắng...

Đỵt mẹ, cố lên, nhanh mà té khỏi cái xứ Lồn chó đẻ này nào
 



Mình đặt chân đến Đà Lạt lần đầu là cuối tháng 5/2022 trong một chuyến đi thiện nguyện.
Ngày 8/6 đoàn xe di chuyển ngược về Bảo Lộc để tiếp tục chương trình thiện nguyện, ngày 10/6 mọi thứ xong xuôi thì mình ko trở lại SG chung với mọi ng mà đón xe ngược lên Đà Lạt.

Lẽ ra mình ko trở lại ĐL nhanh và gấp như thế, nhưng vì lời hứa với ng bạn thân ở Hà Nội vào ngày sinh nhật của bạn (12/6) sẽ thay bạn làm vài việc ^^
Sau khi xong việc thì mình ở lại ĐL thêm 1 tuần để ngắm cảnh và sẵn tiện gặp vài ng bạn ở ĐL (mình quen từ mxh đã rất lâu rồi mà chưa biết mặt nhau)





Lần thứ 3 mình đến ĐL là dịp cuối năm 2022, đầu xuân 2023 là vì một "lời hứa thanh xuân" ^^
Bọn mình chia tay lâu rồi!
Và mình đến chỉ đơn giản vì mình còn nhớ bản thân đã từng hứa như thế chứ ko mong gặp lại cố nhân (ko chỉ mong khi ấy mà là cho tất cả những năm tháng sau này, đừng bao giờ gặp lại nhau là tốt nhất)

Hôm ấy Đà Lạt rất lạnh!
Nên mình mới cảm thấy lòng mình ấm áp lạ Thường ^^




Lần thứ 4 mình suýt đi ĐL là khi nyc của mình liên hệ lại và nhắc về "lời hứa thanh xuân".
Xui cho ảnh quá!
Mình vừa trên đó về và cũng chẳng mong gặp lại nhau nên mình chỉ nhẹ nhàng block thôi. Xong thì mình ngồi uống rượu và nặn ra mấy câu vớ vẩn này ^^

"Anh đến muộn! Mùa xuân không còn nữa.
Đông gãy ngang như hẹn ước bữa nào.
Em thôi cười! Phố phường thôi huyên náo.
Nụ nghẹn ngào vừa nở giữa tan hoang.

Anh đến muộn! Chợ Đêm không còn bán.
Chiếc lá đau! Tự ngắt cuống...! Rơi rồi.
Ngày mai sau trong tận cùng sám hối.
Bao dung nào đủ lớn để thứ tha?!!!

Ta từ ấy! Ngẫu nhiên thành xa lạ.
Những chung đôi còn độc bước lê về.
Quán chiều mưa khúc nhạc buồn lặng lẽ.
Phố ngửa đầu. Chếnh choáng biết về đâu?

Anh từ ấy! Bước phong trần kiêu ngạo.
Dẫm hiên ngang trên khúc mắc cuộc người.
Mộng liêu trai xác xơ lần tóc rồi.
Nghe tuổi đời bào nhẵn một thời trai.

Em từ ấy! Cũng như nghìn nhân loại.
Sầu thiên thu vương nặng mối tuyệt tình.
Một đêm vắng nơi trần gian tĩnh mịch.
Ôm tuổi mình ngồi hát giữa trầm luân.

Gom tuổi mình rời bỏ kiếp trầm luân"
------------------------


Sau đó!
Mấy đứa bạn kêu réo ì xèo, và mình cũng nhớ ĐL và nhớ bọn nó lắm nhưng ko đủ dũng khí để trở lại ĐL ^^

"Hôm em và nắng quên cười.
Mưa bay lất phất một trời Langbiang"
----------------------------


Rồi sau đó!
Mình quen biết 1 ng quê gốc Lâm Đồng, ảnh khá hài hước, nhưng cũng rất tinh tế và vô cùng dễ chịu.
------------------------------

Rồi sau đó nữa!
Mình quen biết với 1 ng cũng quê gốc Lâm Đồng, còn cùng tên và cùng năm sinh với a kia nữa ^^
Sự hài hước, tinh tế và dễ chịu thì cũng 9/10 với a kia ^^
-------------------------------


Hiện tại!
Dù vẫn chưa đủ dũng khí để trở lại ĐL nhưng mỗi lần nghĩ tới ĐL mình đều cảm thấy rất an yên.
"Hẹn một mai khi lòng ngơi hối hả.
Em lại về với thành phố ngàn hoa"


Chúc mọi ng ngủ ngon 🌹🌹
 



Mình đặt chân đến Đà Lạt lần đầu là cuối tháng 5/2022 trong một chuyến đi thiện nguyện.
Ngày 8/6 đoàn xe di chuyển ngược về Bảo Lộc để tiếp tục chương trình thiện nguyện, ngày 10/6 mọi thứ xong xuôi thì mình ko trở lại SG chung với mọi ng mà đón xe ngược lên Đà Lạt.

Lẽ ra mình ko trở lại ĐL nhanh và gấp như thế, nhưng vì lời hứa với ng bạn thân ở Hà Nội vào ngày sinh nhật của bạn (12/6) sẽ thay bạn làm vài việc ^^
Sau khi xong việc thì mình ở lại ĐL thêm 1 tuần để ngắm cảnh và sẵn tiện gặp vài ng bạn ở ĐL (mình quen từ mxh đã rất lâu rồi mà chưa biết mặt nhau)





Lần thứ 3 mình đến ĐL là dịp cuối năm 2022, đầu xuân 2023 là vì một "lời hứa thanh xuân" ^^
Bọn mình chia tay lâu rồi!
Và mình đến chỉ đơn giản vì mình còn nhớ bản thân đã từng hứa như thế chứ ko mong gặp lại cố nhân (ko chỉ mong khi ấy mà là cho tất cả những năm tháng sau này, đừng bao giờ gặp lại nhau là tốt nhất)

Hôm ấy Đà Lạt rất lạnh!
Nên mình mới cảm thấy lòng mình ấm áp lạ Thường ^^




Lần thứ 4 mình suýt đi ĐL là khi nyc của mình liên hệ lại và nhắc về "lời hứa thanh xuân".
Xui cho ảnh quá!
Mình vừa trên đó về và cũng chẳng mong gặp lại nhau nên mình chỉ nhẹ nhàng block thôi. Xong thì mình ngồi uống rượu và nặn ra mấy câu vớ vẩn này ^^

"Anh đến muộn! Mùa xuân không còn nữa.
Đông gãy ngang như hẹn ước bữa nào.
Em thôi cười! Phố phường thôi huyên náo.
Nụ nghẹn ngào vừa nở giữa tan hoang.

Anh đến muộn! Chợ Đêm không còn bán.
Chiếc lá đau! Tự ngắt cuống...! Rơi rồi.
Ngày mai sau trong tận cùng sám hối.
Bao dung nào đủ lớn để thứ tha?!!!

Ta từ ấy! Ngẫu nhiên thành xa lạ.
Những chung đôi còn độc bước lê về.
Quán chiều mưa khúc nhạc buồn lặng lẽ.
Phố ngửa đầu. Chếnh choáng biết về đâu?

Anh từ ấy! Bước phong trần kiêu ngạo.
Dẫm hiên ngang trên khúc mắc cuộc người.
Mộng liêu trai xác xơ lần tóc rồi.
Nghe tuổi đời bào nhẵn một thời trai.

Em từ ấy! Cũng như nghìn nhân loại.
Sầu thiên thu vương nặng mối tuyệt tình.
Một đêm vắng nơi trần gian tĩnh mịch.
Ôm tuổi mình ngồi hát giữa trầm luân.

Gom tuổi mình rời bỏ kiếp trầm luân"
------------------------


Sau đó!
Mấy đứa bạn kêu réo ì xèo, và mình cũng nhớ ĐL và nhớ bọn nó lắm nhưng ko đủ dũng khí để trở lại ĐL ^^

"Hôm em và nắng quên cười.
Mưa bay lất phất một trời Langbiang"
----------------------------


Rồi sau đó!
Mình quen biết 1 ng quê gốc Lâm Đồng, ảnh khá hài hước, nhưng cũng rất tinh tế và vô cùng dễ chịu.
------------------------------

Rồi sau đó nữa!
Mình quen biết với 1 ng cũng quê gốc Lâm Đồng, còn cùng tên và cùng năm sinh với a kia nữa ^^
Sự hài hước, tinh tế và dễ chịu thì cũng 9/10 với a kia ^^
-------------------------------


Hiện tại!
Dù vẫn chưa đủ dũng khí để trở lại ĐL nhưng mỗi lần nghĩ tới ĐL mình đều cảm thấy rất an yên.
"Hẹn một mai khi lòng ngơi hối hả.
Em lại về với thành phố ngàn hoa"


Chúc mọi ng ngủ ngon 🌹🌹
Lâu rồi mới gặp người nhiều chữ bay bổng như vậy.
Thành phố đủ lớn để chứa đựng trăm vạn mối tình, vô vàn lời hứa.
Hy vọng em vô cảm với người cũ nhưng rung cảm với thành phố này.
 
:surrender: :surrender: :surrender:

Đù, văn chương lai láng tràn cả hai háng

Tao thì sinh ra ở cái xứ đè lụt này, bôn ba chục năm nơi xứ người. Dịch, t quay về và ở cái xứ đè lụt này tới h. Đúng là cái đà lạt này buồn thật, nhất là những lúc một mình, ngồi một góc ở quán quen, góc phố vắng...

Đỵt mẹ, cố lên, nhanh mà té khỏi cái xứ lồn chó đẻ này nào
Cái địt Lồn dòng họ hai bên nội ngoại thân bằng chí hữu của mày, tao mong thời gian trôi nhanh nhanh để mày té khỏi xứ lồn chó đẻ này để đến xứ đít chó ỉa kia.
Văn phong này tao sao chép từ mày, xin dùng chính nó để viết những lời vàng vọt chúc mày cuộc đời lên mùi thối khắm, vui như điên dại, tiền bẩn đầy túi, bạn dối đầy mâm
 
Cái địt lồn dòng họ hai bên nội ngoại thân bằng chí hữu của mày, tao mong thời gian trôi nhanh nhanh để mày té khỏi xứ lồn chó đẻ này để đến xứ đít chó ỉa kia.
Văn phong này tao sao chép từ mày, xin dùng chính nó để viết những lời vàng vọt chúc mày cuộc đời lên mùi thối khắm, vui như điên dại, tiền bẩn đầy túi, bạn dối đầy mâm
Dc dc, tao chỉ quan tâm tới kết quả, quá trình thì sai sót hay phát sinh sao mà tránh :byebye:
 
Lâu rồi mới gặp người nhiều chữ bay bổng như vậy.
Thành phố đủ lớn để chứa đựng trăm vạn mối tình, vô vàn lời hứa.
Hy vọng em vô cảm với người cũ nhưng rung cảm với thành phố này.
Cảm ơn bạn vì lời khen bay bổng ^^
Mình ko chỉ rung cảm với ĐL đâu ạ!
Mong ước của mình là sau này già đi, sẽ được về ĐL ẩn cư trong 1 con dốc nhỏ nào đó, sâu hun hút, xa rời khỏi những xô bồ của kiếp ng.






- Em rất thích Đà Lạt!
"Trùng hợp thay tôi cũng mới trển về"
- Người ta nói Đà Lạt bây giờ đô thị hoá chán òm, cảnh quan nhìn rất tệ,
vẻ hoang sơ ngày trước đã không còn.

"Tùy theo mình mà chọn.
Vùng trung tâm thì cao ốc mọc nhiều.
Thời cuộc đang phát triển, mật độ dân số dẫu tăng nhanh cũng là điều dễ hiểu.
Muốn hoang sơ phải về phía ngoại thành"


- Bữa nao lòng nặng gánh,
em ẩn cư sau dốc nhỏ ven đèo.
"Nhà tôi gần Trại Hầm, có mấy tiệm cà phê trồng nhiều Cẩm Tú Cầu, xế chiều nhìn rất chill,
khiến trầm luân chững lại mà yên bình"


- Bức con mèo rất đỉnh ^^
"Bình thường thôi! Chụp riết cũng quen à"
- Nếu mai này chụp tiếp, anh nhớ gửi cho em thêm thật nhiều nữa nhá!
"Nhất định rồi! Khi có sẽ gửi thêm"

- Anh hứa rồi thì đừng có mà quên ^^
___________________________________


P/s:
Ng quê Lâm Đồng mà mình viết ở cmt trên là 1 xamer ở xàm này luôn á ^^
Mình chưa gặp ảnh bao h, chuyện lâu quá rồi nên chắc ảnh cũng quên mình rồi, nhưng mà mình thì thi thoảng vẫn còn nhớ tới ảnh ^^

Mỗi lần cảm thấy nhớ nyc mình lại lôi những tương tác cũ của mình và ảnh ra đọc để tâm trí thôi giằng xé.
Mỗi lần sóng gió thị phi bủa vây mình lại lôi những tấm hình mà ảnh từng gửi cho mình + những bài đăng cũ của ảnh ra xem lại để nội tâm lắng lại.
(Mình chỉ nhớ tới ảnh mỗi khi "có biến" thôi, nói thẳng ra là lợi dụng ấy, chứ mình ko thích ảnh mấy đâu ^^ )

Chúc bạn một ngày an lành!
 
Top