Đôi dòng cảm xúc về Đà Lạt

uberdeniel

Xàm 0 Lít
Ba phần trước mình đã viết về Đà Lạt bằng tiếng Anh. Nay vì cảm xúc dâng trào sau chuyến đi ngắn (song đồng lúc cảm giác rất dài) mà rất lâu rồi mới đọng lại trong mình mớ bòng bong này, và để biết rằng mình vẫn hoàn toàn chưa chai sạn về cảm xúc cũng như cách thể hiện cảm xúc – điều mình luôn sợ sệt.

1755553958816.png



Đã nửa năm từ lúc mình rời xa khỏi thành phố Đà Lạt – cũng bằng đúng khoảng thời gian mình sống ở thành phố vào nửa sau năm 2024 để tạm lánh khỏi hai chốn bề bộn xô bồ Hà Nội – Sài Gòn.

Đan xen nhau là vui và buồn, nhưng lẽ hiển nhiên, đối với những ai đã từng đến Đà Lạt và say đắm thành phố này, thì nỗi buồn lấn át nhiều hơn – đặc biệt là những giờ cuối cùng trước khi rời khỏi nơi đây.

Dù có sự đồng hành của người yêu và anh họ mình trong chuyến đi, nhưng ngày cuối cùng tại Đà Lạt – trước khi bắt chuyến xe đêm xuống Sài Gòn trong một sự nuối tiếc và cố bám víu vào một nơi vốn đã không phải là nhà – nhưng đôi lúc cảm giác thân thuộc và gần gũi hơn cả nơi mình sinh ra – và đôi lúc xé toác mình trong nước mắt vì cái đẹp của con người và cảnh sắc nơi đây. Hầu hết, người ta sẽ đi dạo chơi Đà Lạt 3 ngày 2 đêm. Vì đến ngày thứ 4, cảm giác của ba ngày đầu sẽ không còn nữa.

Từ thời còn là thằng nhóc 10-11 tuổi tới lúc lớn, cứ tới dịp hè là mình được đi cùng cả nhà ngoại lên Đà Lạt.

Thời đầu 2010, Đà Lạt vẫn còn khá thô sơ khi so với năm 2024. Đến năm 2025, Đà Lạt cũng khác đi rõ rệt so với năm trước đó. Vẫn là những con người ấy, nơi chốn ấy, vẫn cảnh vật và thành phố, các dốc lên, xuống, ngã rẽ đó, nhưng có gì đó khang khác.

Có thể là hành trình bê tông hóa của Đà Lạt đã rõ rệt hơn. Nhưng đồng thời cũng có thể là do chính bản thân mình đã thay đổi, đã lớn, đã bị cuốn vào dòng chảy của cơm áo gạo tiền và quên mất những gì thực sự quan trọng đối với bản thân con người mình – sự thanh tịnh tâm hồn mỗi khi Đà Lạt và mình hòa làm một trong bản hòa nhạc của thiên nhiên và sự sống.

Về đến Sài Gòn, khá bận bịu nên cảm xúc vẫn còn lẫn lộn và chưa có thời gian để ngồi viết; nay khi quay trở lại Hà Nội, mình mới bật khóc rất nhiều trên nền nhạc của Ngọc Lan: “Em vẫn không đổi thay” và mở máy tính lên gõ trong lúc ngồi đợi call tổng đài – quay trở lại với thực tại, với công việc và vòng xoáy bộn bề, cái nóng 42 độ C của Hà Nội cùng các dự án và ý tưởng vẫn đang chờ đón mình phía trước.

Trong thâm tâm thì mình vẫn nhớ “người mẹ” Đà Lạt. Mình yêu Đà Lạt. Mình yêu nó hơn hết thảy những nơi mình từng đến. Hơn cả cái mát mẻ của biển Vũng Tàu. Sa Pa. Tam Đảo. Hải Phòng. Hải Dương. Hòa Bình. Thậm chí cái thanh bình của tỉnh Morioka, Iwate, Nhật – nơi mình khám phá ra thế giới của nhạc Carpenters và Simon & Garfunkel lần đầu tiên cũng không lôi kéo và làm mình say và mê đắm như Đà Lạt.

Cái hồn của Đà Lạt là cái hồn dành cho những kẻ bám vào sự mơ mộng và trữ tình – dành cho những linh hồn của các ông bà cụ non, những kẻ trong tiềm thức luôn muốn trốn tránh thực tại và nhận được 99% cái mà họ mong muốn. 99%, bởi vì 1% còn lại, luôn luôn là 1. Núi tiếc khi phải rời xa thành phố lúc này hay lúc khác hoặc 2. Nỗi buồn khi ở Đà Lạt đã quá lâu và đủ, và nhận ra có lẽ mình cần nhiều hơn thế.

Mình đã trải nghiệm cả hai. Mình đã viết về Đà Lạt rất nhiều lần trước đây nhưng không lần nào là đủ để lột tả hết tâm trạng vừa da diết về một khoảng thời gian mình chưa từng trải qua ấy. Cho nên đây là lời khẳng định – rằng đây không phải là lần cuối cùng mình viết về Đà Lạt – vì có lẽ hết cả đời mình cũng không thể nào dùng được từ ngữ bằng tiếng Anh hay tiếng Việt, bằng hết tất cả các nốt nhạc, thanh nhạc, hình ảnh, để miêu tả cái đẹp của Đà Lạt.

Thư tình gửi đến Đà Lạt lần thứ tư, tóm tắt:

Mong em vẫn không đổi thay.

Hà Nội, 4 tháng 8, 2025
 
Top