Đứa trẻ đc gia đình đặt kỳ vọng nhất, nhưng đi làm khổ nhất, lương cũng thấp nhất nhà chính là t

Có lẽ t đã ngủ quên trong quá khứ quá lâu để rồi giờ đây mình phải chịu đắng cay như vậy.Từng là đứa trẻ giỏi giang ngoan hiền biết bao tuy vẻ bề ngoài luộm thuộm nhưng lại mang danh con nhà người ta trong mắt bao người.

Từng đứng trên bục nhận giải hsg, từng được vinh danh vô số lần, chỉ vì một biến cố gia đình và lời người đời mắng nhiếc.Từ đứa trẻ ngoan hiền giỏi giang tháo vát giờ trở nên khù khờ, cọc cằn đi đâu cũng bị chê ngoại hình xấu xí, nó như những vết cắt cào nát trái tim mình, tâm hồn vỡ vụn, cuộc sống u uất. Những tiếng xì xào cười cợt của người khác văng vẳng bên tai mỗi đêm, những cái nhìn sắc lẹm, cái chê cười khinh miệt khi gia đình tan nát đó nó cứ âm ỉ đau nhói.

Mỗi lần nhìn ba mẹ khom lưng cúi gối vay mượn, xin xỏ từng đồng của người khác khiến t thấy bứt rứt mãi, mỗi lần như thế chỉ hận đời bất công, hận mình không thể nhắm mắt buông xuôi vĩnh viễn cho bớt gánh nặng. Những sự hy sinh của gia đình quá lớn dồn hết hy vọng lên người t nhưng t lại làm họ thất vọng, mỗi ngày tự dằn vặt bản thân. Bỏ bê cả việc học mà từng vỗ ngực tự hào. Giờ đây t cứ mãi oán trách số phận, oán trách quá khứ và hiện tại, chỉ muốn trốn tránh tất cả. Lúc nào cũng ước "giá như ngày mai mình không tỉnh dậy nữa thì hay biết bao". Để rồi giờ đây t trở thành một con người khép mình bị bạn bè bỏ xa , giờ nhìn lại nhóm bạn ai ai cũng đều là bác sĩ, kỹ sư, chuyên gia tài chính... còn t cứ mãi ôm chặt cái quá khứ mệt mỏi đen tối, không thể kệ lời nói chua ngoa, thâm độc ngoài kia. Để rồi giờ đây phải khom lưng cúi gối vâng dạ với những con người thô lỗ, cọc cằn , khinh miệt.

Cái nghề khi nhỏ mình ghét nhất giờ đây phải nhờ nó mà kiếm từng đồng tiền lẻ để sống qua ngày. Đồng tiền cứ làm mình cuồng quay mãi không dứt ra được, cái cảnh nghèo từ vật chất lần tinh thần như thế này bao giờ mới thoát ra được đây. Bước ra đời r mới thấy biết bao người đều nỗ lực vượt qua nghịch cảnh còn t chỉ biết ăn mày quá khứ. Tìm kiếm mãi tia sáng cuối con đường để dựa vào.

Mỗi ngày t cứ cứ dằn vặt tự hỏi liệu có thể bắt đầu lại được không? Liệu có thành công được không? Bản thân mình có thể duy trì được không? Hàng vạn câu hỏi quẩn quanh trong tâm trí t thật sự mất phương hướng, không biết tương lai sẽ ra sao nữa ...
 
bài viết cảm động quá bạn.
tặng bạn 1 like
KsMNTk.jpg
 
Nghịch cảnh cũng đã gặp rồi thì đm tml như mày trên răng dưới dái còn sợ gì nữa mà k dám đối diện.
Cái sự học của m ở trg lớp nó chả là cái đéo gì cả.
 
Có lẽ t đã ngủ quên trong quá khứ quá lâu để rồi giờ đây mình phải chịu đắng cay như vậy.Từng là đứa trẻ giỏi giang ngoan hiền biết bao tuy vẻ bề ngoài luộm thuộm nhưng lại mang danh con nhà người ta trong mắt bao người.

Từng đứng trên bục nhận giải hsg, từng được vinh danh vô số lần, chỉ vì một biến cố gia đình và lời người đời mắng nhiếc.Từ đứa trẻ ngoan hiền giỏi giang tháo vát giờ trở nên khù khờ, cọc cằn đi đâu cũng bị chê ngoại hình xấu xí, nó như những vết cắt cào nát trái tim mình, tâm hồn vỡ vụn, cuộc sống u uất. Những tiếng xì xào cười cợt của người khác văng vẳng bên tai mỗi đêm, những cái nhìn sắc lẹm, cái chê cười khinh miệt khi gia đình tan nát đó nó cứ âm ỉ đau nhói.

Mỗi lần nhìn ba mẹ khom lưng cúi gối vay mượn, xin xỏ từng đồng của người khác khiến t thấy bứt rứt mãi, mỗi lần như thế chỉ hận đời bất công, hận mình không thể nhắm mắt buông xuôi vĩnh viễn cho bớt gánh nặng. Những sự hy sinh của gia đình quá lớn dồn hết hy vọng lên người t nhưng t lại làm họ thất vọng, mỗi ngày tự dằn vặt bản thân. Bỏ bê cả việc học mà từng vỗ ngực tự hào. Giờ đây t cứ mãi oán trách số phận, oán trách quá khứ và hiện tại, chỉ muốn trốn tránh tất cả. Lúc nào cũng ước "giá như ngày mai mình không tỉnh dậy nữa thì hay biết bao". Để rồi giờ đây t trở thành một con người khép mình bị bạn bè bỏ xa , giờ nhìn lại nhóm bạn ai ai cũng đều là bác sĩ, kỹ sư, chuyên gia tài chính... còn t cứ mãi ôm chặt cái quá khứ mệt mỏi đen tối, không thể kệ lời nói chua ngoa, thâm độc ngoài kia. Để rồi giờ đây phải khom lưng cúi gối vâng dạ với những con người thô lỗ, cọc cằn , khinh miệt.

Cái nghề khi nhỏ mình ghét nhất giờ đây phải nhờ nó mà kiếm từng đồng tiền lẻ để sống qua ngày. Đồng tiền cứ làm mình cuồng quay mãi không dứt ra được, cái cảnh nghèo từ vật chất lần tinh thần như thế này bao giờ mới thoát ra được đây. Bước ra đời r mới thấy biết bao người đều nỗ lực vượt qua nghịch cảnh còn t chỉ biết ăn mày quá khứ. Tìm kiếm mãi tia sáng cuối con đường để dựa vào.

Mỗi ngày t cứ cứ dằn vặt tự hỏi liệu có thể bắt đầu lại được không? Liệu có thành công được không? Bản thân mình có thể duy trì được không? Hàng vạn câu hỏi quẩn quanh trong tâm trí t thật sự mất phương hướng, không biết tương lai sẽ ra sao nữa ...
Lương m bn
 
Top