Có những người bước qua đời ta để lại một vết rách không bao giờ liền hẳn. Ta từng nghĩ chỉ cần họ xin lỗi, mọi thứ sẽ nhẹ đi. Nhưng rồi ta nhận ra, có những lời xin lỗi sẽ chẳng bao giờ đến. Và ta phải học cách buông, dù không ai nói “xin lỗi” cả.
Ta đã mang nỗi giận trong lòng quá lâu, đến mức nó trở thành một phần của ta như viên đá lạnh trong ngực. Ta nghĩ giữ lấy oán hận là công bằng, nhưng thật ra chỉ đang tự trừng phạt mình.
Hôm nay, ta thử nói nhỏ trong lòng: “Ta tha cho họ.”
Không phải vì họ xứng đáng, mà vì ta xứng đáng được yên bình.
Tha thứ không làm cho vết thương thay đổi, nhưng nó giải thoát ta khỏi xiềng xích của quá khứ. Và sẽ không còn sống vì lỗi lầm của ai
Ta đã mang nỗi giận trong lòng quá lâu, đến mức nó trở thành một phần của ta như viên đá lạnh trong ngực. Ta nghĩ giữ lấy oán hận là công bằng, nhưng thật ra chỉ đang tự trừng phạt mình.
Hôm nay, ta thử nói nhỏ trong lòng: “Ta tha cho họ.”
Không phải vì họ xứng đáng, mà vì ta xứng đáng được yên bình.
Tha thứ không làm cho vết thương thay đổi, nhưng nó giải thoát ta khỏi xiềng xích của quá khứ. Và sẽ không còn sống vì lỗi lầm của ai