Chương 1: Mùi Nước Hoa Nơi Phòng Họp
Văn phòng tầng 12 của công ty truyền thông Nam Á vốn luôn nhộn nhịp vào đầu giờ sáng. Âm thanh gõ bàn phím, tiếng gọi cà phê, giọng điện thoại xen lẫn tiếng cười nói nhỏ nhẹ tạo nên một thứ nhịp điệu đặc trưng mà ai bước vào cũng dễ dàng cảm nhận được. Và trong khung cảnh ấy, có một người không thể không gây chú ý — Thùy Trang.Cô bước vào phòng như một làn gió mát, mang theo mùi nước hoa nhẹ nhàng, thanh mát nhưng đủ khiến người đối diện phải ngoảnh lại. Dáng người cao ráo trong bộ váy công sở ôm sát gọn gàng, mái tóc đen được cột cao nhưng vẫn để lơi vài lọn nhỏ vắt nhẹ trên bờ vai. Gương mặt không son phấn quá đậm, chỉ đôi mắt đen láy và làn môi hồng tự nhiên đã đủ tạo nét riêng.
Trang là kiểu phụ nữ không cố gắng nổi bật nhưng lại... nổi bật theo cách của riêng mình. Và trong tập thể hơn 200 nhân viên của Nam Á, điều đó là rất hiếm.
Sếp Hùng đứng phía trong phòng họp kính, đang trao đổi với giám đốc điều hành. Anh đưa mắt nhìn ra bên ngoài — và dừng lại. Không ai để ý ánh mắt ấy vừa hơi chùng xuống, rồi cụp lại ngay sau đó. Nhưng ánh nhìn ấy là thật.
Anh đã để ý đến Thùy Trang từ ngày đầu cô nhận việc. Không phải chỉ vì ngoại hình. Mà bởi cái cách cô điềm tĩnh, ít nói, làm việc chăm chỉ và không vướng vào bất kỳ thị phi văn phòng nào. Một kiểu người như vậy... thường ẩn giấu điều gì đó sâu hơn.
Hùng là đàn ông từng trải. 40 tuổi, đã ly hôn, hiện đang giữ vị trí Phó Tổng phụ trách phát triển chiến lược. Anh biết rõ đâu là vẻ ngoài, đâu là bản chất. Và trong ánh mắt của Trang, anh nhận ra một chút gì đó mong manh, e ngại… nhưng đồng thời cũng có chút gì như một viên ngọc được giấu kỹ trong vỏ bọc kín đáo.
Chiều muộn, phòng họp kết thúc.
Hùng đứng dậy, ra hiệu cho Trang đang chuẩn bị tài liệu:
— Em còn gì phải gấp không?
— Dạ, không anh. Em đang chuẩn bị để gửi báo cáo tài chính quý cho phòng kế toán.
— Vậy gác lại một chút được chứ? Anh mời em ăn tối. Gọi là cảm ơn vì mấy hôm nay em xử lý công việc nhanh và gọn. Hôm trước phòng anh thiếu người, nếu không có em gánh đỡ, chắc tụi nó ngập.
Trang hơi bối rối. Cô không nghĩ sếp sẽ để ý chi tiết nhỏ ấy. Mặt cô ửng hồng.
— Dạ… Em… Cũng không có gì đâu ạ…
— Anh không ép. Nếu ngại, cứ từ chối. Anh chỉ nói vậy vì thấy em xứng đáng có một bữa ăn tử tế, thay vì mì ly hay cơm hộp mỗi tối.
Trang cười nhẹ. Nụ cười ấy khiến khóe mắt cô cong lên dịu dàng.
— Nếu anh đã nói thế… Em đi.
Chỉ một câu trả lời nhẹ nhàng, nhưng trong lòng Hùng dâng lên cảm giác kỳ lạ. Cảm giác của một người đàn ông lâu rồi mới thấy một cô gái… thật.
Chương 2: Tin Nhắn Lúc Nửa Đêm
Đêm ấy, sau bữa tối với sếp, Thùy Trang về đến nhà trong một trạng thái mơ hồ khó tả. Cô không say rượu, nhưng đầu óc cứ lâng lâng bởi ánh mắt dịu dàng của Hùng, bởi những câu chuyện tưởng đơn giản nhưng lại khiến cô cười nhẹ suốt cả buổi.23:49. Một tin nhắn đến:
Hùng:
“Em có hay đi karaoke không?”
Trang nhìn tin nhắn, rồi ngập ngừng gõ:
“Cũng ít ạ. Sao vậy anh?”
Hùng:
“Mai tan sở sớm. Anh biết một quán yên tĩnh, phòng riêng, có rượu nhẹ. Chỉ anh với em. Nếu em không ngại.”
Cô chần chừ vài giây. Tin nhắn ấy có nhiều lớp nghĩa, nhưng… cô không thấy sợ. Không thấy e dè. Mà thay vào đó là… kích thích nhẹ. Cảm giác đàn bà trong cô đã quá lâu rồi không được đánh thức.
Trang:
“Vậy mai em theo anh.”
7 giờ tối hôm sau.
Phòng karaoke riêng nằm ở tầng 4 của một quán nhỏ trong hẻm. Đèn vàng dịu, ghế da, loa nhẹ. Không ồn ào, không có tiếp viên, không có tiếng gào rú nào ngoài âm thanh trầm thấp của một bản nhạc trữ tình.
Trang uống ly đầu tiên khá nhanh. Rượu mạnh hơn cô nghĩ, nhưng cái cay ấy khiến gò má cô ửng hồng, ánh mắt lơ mơ.
Hùng ngồi sát bên. Mùi nước hoa từ cổ Trang len lỏi vào khứu giác anh — mùi ấy giống hôm trước, nhưng hôm nay nồng hơn, ấm hơn, và… khiến anh mất kiểm soát.
— Em hơi đỏ rồi đó, đừng uống nữa. — Anh nói nhỏ, nhưng bàn tay đã khẽ chạm vào eo cô.
Trang không phản ứng. Chỉ nhắm mắt tựa nhẹ vào vai anh.
Hùng xoay người, ôm lấy cô bằng cả hai tay, áp môi vào trán, rồi lần xuống má… và môi.
Nụ hôn đầu không vụng về, cũng không dữ dội. Chỉ là… nóng. Nóng và mềm. Môi anh ngậm lấy môi cô như thể chờ suốt bao lâu. Trang không cưỡng lại, cô nhắm mắt, hơi thở đứt quãng. Khi lưỡi anh len lỏi tìm đến đầu lưỡi cô, toàn thân cô giật nhẹ như có dòng điện chạy dọc sống lưng.
Tay Hùng lần lên bầu ngực còn bị che bởi lớp sơ mi. Anh không vội vàng. Chỉ mơn trớn, bóp nhẹ qua lớp áo.
Trang rung người, miệng khẽ bật ra tiếng thở.
Tay anh luồn vào trong áo, chạm lớp áo ngực ren mỏng — nơi đầu ti đã dựng đứng từ lâu.
Trang bất giác đưa tay giữ lấy tay anh:
— Đừng… – nhưng giọng cô thì thều, chẳng có chút quyết liệt nào.
Hùng khựng lại, rồi áp sát môi vào cổ cô:
— Anh không ép… nhưng em đang run dưới tay anh.
Trang không trả lời. Chỉ thở mạnh hơn.
Tay anh tiếp tục, lần vào trong áo ngực. Bầu vú mịn màng, săn chắc, đầu ti hồng dựng đứng như đang đợi được chạm tới. Hùng bóp nhẹ, rồi xoay tròn ngón tay, véo nhẹ hai đầu ti khiến chúng cứng lên từng đợt, như muốn bật tung khỏi da thịt.
Trang cắn môi, tay vẫn đặt lên tay Hùng, nhưng không đẩy ra nữa. Cô chỉ bóp nhẹ tay anh – như một lời xin đừng dừng lại, hoặc hãy mạnh hơn nữa.
Hùng ghì lấy cô, thì thầm:
— Cho anh một lần. Chỉ chạm thôi, không hơn.
Anh nắm lấy bàn tay mảnh mai của cô, kéo xuống đùi mình. Trang giật mình rút lại, nhưng Hùng giữ lấy. Bàn tay cô chạm vào vật thể nóng hổi, cứng như thép… dương vật của Hùng đang căng cứng dưới lớp vải quần tây.
Cô định lùi ra, nhưng… sự tò mò, kích thích và men rượu đã khiến tay cô không rụt về hoàn toàn.
Hùng mở khóa quần, lôi dương vật ra, để tay cô tự nhiên đặt vào.
Nó dài, nóng, căng như muốn nổ tung.
Trang vuốt nhẹ một lần, ánh mắt như kẻ đang say.
Lần thứ hai, cô chạm chậm rãi từ gốc lên đầu. Hùng nắm lấy vai cô, đầu tựa vào cổ.
— Trang… — anh thì thào, giọng run.
Và rồi — dòng nóng trào ra mạnh mẽ, phun lên tay cô trong tiếng rên nghẹn của một người đàn ông bị kìm nén quá lâu.
Trang hơi giật mình. Tay cô vẫn giữ lấy nó, cảm nhận từng nhịp co giật… từng giọt nóng hổi đọng lại giữa những ngón tay thon.
Cô không nói gì. Chỉ thở, rất khẽ, như thể vừa làm điều gì sai trái nhưng… khoái lạc đến mức không muốn dừng lại.
Chương 3: Đêm Không Trọn
Chiếc taxi dừng lại trước căn chung cư yên tĩnh ở quận 7. Gió đêm nhẹ thoảng qua, mang theo mùi hoa sữa nhè nhẹ từ công viên gần đó. Thùy Trang ngồi cạnh, tóc rũ nhẹ qua vai, ánh mắt mơ màng khi rượu đã ngấm nửa người.— Anh đưa em lên nhé. Khu này hơi vắng, về khuya không an toàn. — Hùng nói, ánh mắt vẫn đặt lên đôi môi đang khô khát của cô.
Trang mím môi, gật nhẹ.
Họ bước lên tầng 6. Hành lang dài hun hút chỉ có tiếng gót chân Trang vang lên từng nhịp. Mở cửa, cô khẽ xoay người:
— Nếu… không gấp… anh vào uống thêm ly?
Hùng nhìn cô, không nói, chỉ gật đầu và bước vào. Căn hộ gọn gàng, đơn giản, mùi hương nhẹ như chính người chủ của nó.
Trang rót hai ly rượu rồi nói khẽ:
— Em vào tắm chút, người hơi bết.
Hùng ngồi trên sofa, tim bắt đầu đập nhanh hơn.
Khi cô bước ra từ phòng tắm, căn phòng như ngừng lại.
Chiếc váy ngủ ngắn đến đùi, mỏng đến mức ánh đèn phản chiếu thấy được viền áo ngực ren và chiếc quần lót bó sát. Dáng váy ôm sát thân thể, phần ngực nâng bầu vú cao lên, làm hai đầu ti như đâm xuyên qua lớp vải. Dưới eo, lớp váy mỏng không che được toàn bộ mông, nhất là khi cô ngồi xuống ghế – mép váy hất lên, lộ rõ chiếc quần lót ren lằn sâu giữa hai mông.
Hùng nhìn mà không thể rời mắt. Cổ họng khô rát.
— Uống thêm một ly nữa, cho ấm người. — Trang mỉm cười, nhưng rõ ràng cô biết mình đang khiêu khích.
Ly rượu không còn lạnh. Họ uống chậm, ánh mắt đan vào nhau.
Rồi Hùng nghiêng người, đặt môi lên má cô. Trang không phản kháng.
Nụ hôn lan từ má xuống cổ, rồi tới môi. Lần này không nhẹ nữa. Họ hôn nhau như hai kẻ đói khát, môi tìm môi, lưỡi quấn lấy nhau.
Tay Hùng vòng ra sau lưng, luồn vào khe áo ngủ, lần lên bầu ngực. Anh bóp lấy một bên vú qua lớp áo ngực, tay kia luồn xuống dưới váy, vuốt dọc đùi cô.
Trang rùng mình, co nhẹ đùi lại, nhưng không rút tay anh ra. Miệng cô bật ra những tiếng thở gấp.
Anh lật cô nằm lên sofa, từ từ kéo váy ngủ lên tới bụng. Chiếc quần lót ren nhỏ xíu lộ rõ toàn bộ mu, lằn lên hai mép lồn đỏ au qua lớp vải mỏng. Anh úp mặt vào giữa đùi, hít sâu hương cơ thể cô.
— Em thơm quá…
Trang không nói. Cô chỉ vòng tay qua đầu anh, ghì sát vào người mình.
Lưỡi Hùng lướt một đường dài từ gối đến bẹn, liếm nhẹ quanh mép quần lót, rồi chậm rãi đẩy vải sang một bên.
Lồn ướt sũng.
Anh thở mạnh, luồn lưỡi liếm dọc khe, rồi bú nhẹ hột le đang cứng lên dưới đầu lưỡi.
Trang co giật, hai chân kẹp chặt lấy đầu anh.
— A… đừng… — Nhưng giọng nói cô rên như mời gọi.
Họ quấn nhau từ sofa đến giường ngủ.
Hùng nằm dưới, để Trang ngồi lên mặt mình, còn anh dùng môi, lưỡi và tay liên tục vờn hai bầu vú đang nhấp nhô.
Anh ngậm một bên vú, mút sâu đến khi đầu ti đỏ hồng căng như muốn nổ.
Tay cô vòng xuống quần anh, rút dương vật ra — cứng ngắc, nóng hổi.
Trang cúi xuống, ngậm đầu khấc vào miệng, bú nhẹ, rồi vuốt lên – xuống, nước miếng tràn ra nơi mép.
— Aaa… Trang ơi… — Hùng rên khẽ, tay siết lấy mông cô.
Anh kéo cô lên, đè xuống giường, đặt dương vật giữa hai mép lồn trơn ướt, cạ nhẹ từng nhịp.
Trang đang say khoái lạc. Cô ôm chặt lấy anh, bấu lưng, ngực cô ép sát vào ngực anh.
Hùng chống người, định đẩy dương vật vào…
Trang nắm lấy tay anh, thì thầm trong tiếng thở gấp:
— Em… vẫn còn… chưa từng...
— Em còn trinh.
Hùng khựng lại.
Ánh mắt anh nhìn sâu vào cô. Không phải thất vọng. Mà là… bất ngờ.
Anh cúi xuống hôn trán Trang.
Không nói gì nữa.
Chỉ kéo cô vào lòng, giữ chặt như một điều gì đó quý giá.
Ngoài trời mưa bắt đầu rơi lách tách trên cửa kính.
Sau khi thổ lộ mình còn trinh, Trang cứ ngỡ Hùng sẽ dừng lại hẳn.
Nhưng không.
Hùng không đẩy vào trong, nhưng anh không hề rời khỏi người cô.
Ngược lại — họ quấn lấy nhau dữ dội hơn, như thể sợ nếu rời nhau ra một chút thôi… sẽ vĩnh viễn đánh mất cảm giác ấy.
Quần áo bị vứt ngổn ngang dưới sàn.
Cơ thể cô hoàn toàn lõa lồ dưới ánh đèn vàng nhạt, trắng ngần, từng đường cong bốc lửa như bức tượng sống.
Cô nằm ngửa, hai chân co gập sát ngực, khe lồn hồng hào mở to, nước nhờn rỉ ra như suối.
Một tay Trang chà hột le, rồi day mạnh hai mép lồn đỏ mọng; tay còn lại nắm tóc Hùng, ép chặt đầu anh vào giữa háng mình.
— Bú nữa đi… anh… mạnh lên… đừng dừng lại… — cô rên rỉ, toàn thân co giật từng đợt.
Hùng liếm sâu hơn, lưỡi đâm vào rồi xoáy tròn quanh lỗ lồn, tay bóp chặt đùi cô, giữ cho cô khỏi run quá mạnh.
Trang quay lại chổng mông, dang rộng hai chân, đẩy lồn sát mặt anh.
Mông tròn, căng, khe giữa ướt đẫm nước nhờn.
Tay cô lòn ra sau, vừa day hột le, vừa vạch mép lồn ra hai bên, làm lộ rõ từng cơn co bóp.
— Nhìn kỹ đi… đây là chỗ của em… tất cả đều ướt vì anh…
Hùng rên khẽ, say mê. Tay anh bóp mông cô thật mạnh, rồi lại vùi mặt vào giữa khe như uống từng giọt nước từ nơi đó.
Trang lật người anh lại, để anh nằm ngửa.
Cô ngồi hẳn lên mặt Hùng, đè cả lồn lên mũi và miệng anh, nghiến mạnh.
Cô cúi người xuống, bầu ngực đè sát bụng dưới của anh, núm vú cà lên da trần. Tay cô vuốt nhẹ dương vật to, dài, đang giật liên hồi.
Trang mở miệng, nuốt trọn đầu khấc, bú sâu xuống đến gốc, tay còn lại mân mê hai hòn dái.
Đầu cô nhịp liên tục, nước miếng tràn ra chảy ướt cả thân cặc.
Hùng gồng người, ngửa cổ, phun trào vào miệng cô trong một tiếng rên dài nghẹn.
Tinh trắng đục, đặc nóng, nhưng Trang không né tránh.
Cô nuốt sạch, từng đợt, từng dòng.
Rồi ngẩng lên, liếm nhẹ đầu khấc vẫn còn giật, mắt long lanh ướt rượt.
Hùng kéo cô xuống. Cô rên như dại, nước lồn chảy ra thành dòng, chảy dài xuống mông và đùi.
Cơ thể cô co giật, mông nảy liên hồi mỗi lần lưỡi Hùng liếm sâu vào lỗ.
Anh dùng cả miệng và lưỡi liếm sạch mọi thứ nước nhờn, như một nghi thức tôn thờ thân thể đàn bà.
Họ nằm đó, ôm chặt nhau trong hơi thở dồn dập.
Cơ thể trần trụi, da chạm da, âm đạo cô vẫn đập nhẹ từng nhịp sau cao trào.
Hùng thì thầm vào tai cô:
— Nếu tối nay anh chiếm lấy em, có lẽ anh không xứng…
Trang không trả lời. Cô chỉ rúc vào lòng anh, khe lồn vẫn áp sát cặc anh, nóng và trơn.
Gần sáng, họ vẫn chưa ngủ.
Chỉ thi thoảng tỉnh giấc, rồi lại ôm, lại hôn, lại mơn trớn nhau như thể không thể rời.
Sửa lần cuối: