Huhuvay
Bò lái xe
Em vừa bị lừa mất 300 triệu mọi người ạ…
Lúc này đây em đang rất túng quẫn, em đã nghĩ đến chuyện …. để kết thúc sự đau khổ và dằn vặt này.
Em là con gái, sinh ra trong một gia đình nghèo. Bố mẹ phải cố gắng lao động vất vả, làm ruộng làm vườn cày cuốc sớm tối mới giành dụm kiếm tiền cho em được đi học Đại học. Giờ thì bố bị bệnh, không làm được việc nặng. Mẹ thì cũng đã cao tuổi, ốm đau liên miên, dưới là 1 em gái đang đi học. Em cố gắng ra trường thì lại dính vào đợt dịch nên công việc bấp bênh. Đã 1 năm đi làm chỉ dành dụm được một ít, định đem về để bố mẹ sắm sửa trong nhà 1 chút. Nhưng chưa kịp làm gì thì em bị lừa mọi người ạ, bị lừa mất gần 300 triệu.
Giống như bị thôi miên vậy, lúc đó em chẳng còn biết gì cả. Coi như bao nhiêu trí khôn của em bay mất sạch trong khoảnh khắc ấy. Người ta nói gì em làm nấy. Em gửi hết số tiền tiết kiệm được cho người ta (20 triệu), rồi đi vay mượn thêm bạn bè, người thân họ hàng. Thế là gần 300 triệu đã bị cướp mất trong tích tắc. Lúc em hoàn hồn lại thì người ta đã bỏ đi mất. Em đã lên trình báo công an, nhưng chỉ là trình báo. Có giao dịch chuyển khoản nhưng các chú nói tiền cũng không lấy lại được nữa đâu, với những gì cháu nói thì cơ bản cực kỳ khó lấy lại....
Trời đất như sụp đổ, em suy sụp, có lúc em đã nghĩ đến điều không hay…nhưng rồi nghĩ nếu mình làm vậy thì ai sẽ trả nợ? Bố mẹ già rồi, không thể để bố mẹ lo được nữa.
Bình thường em là đứa rất vô tư, yêu đời. Nghèo khó mấy em cũng cố gắng tươi cười nhưng giờ đây em bị suy sụp hoàn toàn.
300 triệu nó là 1 con số quá lớn, một số tiền mà cả đời chưa bao giờ em dám nghĩ là em sẽ có, nhưng bây giờ 1 đứa con gái như em lại phải gánh vác.
Một ngày cuối năm thật buồn. Đã cả tuần nay em rửa mặt bằng nước mắt. Giờ đây em sắp không gắng gượng được nữa rồi. Điện thoại reo giục trả nợ suốt ngày đến nỗi em không dám cầm điện thoại.
Thực sự đến giờ, em ko biết phải làm thế nào nữa… :’( nhiều lúc em còn nghĩ hay bản thân đi làm 1 việc gì đó mà không chấp nhận được để có tiền trả nợ, lo cho gia đình…
Có ai từng ở hoàn cảnh như em cho em lời khuyên với, em bế tắc lắm rồi…
Lúc này đây em đang rất túng quẫn, em đã nghĩ đến chuyện …. để kết thúc sự đau khổ và dằn vặt này.
Em là con gái, sinh ra trong một gia đình nghèo. Bố mẹ phải cố gắng lao động vất vả, làm ruộng làm vườn cày cuốc sớm tối mới giành dụm kiếm tiền cho em được đi học Đại học. Giờ thì bố bị bệnh, không làm được việc nặng. Mẹ thì cũng đã cao tuổi, ốm đau liên miên, dưới là 1 em gái đang đi học. Em cố gắng ra trường thì lại dính vào đợt dịch nên công việc bấp bênh. Đã 1 năm đi làm chỉ dành dụm được một ít, định đem về để bố mẹ sắm sửa trong nhà 1 chút. Nhưng chưa kịp làm gì thì em bị lừa mọi người ạ, bị lừa mất gần 300 triệu.
Giống như bị thôi miên vậy, lúc đó em chẳng còn biết gì cả. Coi như bao nhiêu trí khôn của em bay mất sạch trong khoảnh khắc ấy. Người ta nói gì em làm nấy. Em gửi hết số tiền tiết kiệm được cho người ta (20 triệu), rồi đi vay mượn thêm bạn bè, người thân họ hàng. Thế là gần 300 triệu đã bị cướp mất trong tích tắc. Lúc em hoàn hồn lại thì người ta đã bỏ đi mất. Em đã lên trình báo công an, nhưng chỉ là trình báo. Có giao dịch chuyển khoản nhưng các chú nói tiền cũng không lấy lại được nữa đâu, với những gì cháu nói thì cơ bản cực kỳ khó lấy lại....
Trời đất như sụp đổ, em suy sụp, có lúc em đã nghĩ đến điều không hay…nhưng rồi nghĩ nếu mình làm vậy thì ai sẽ trả nợ? Bố mẹ già rồi, không thể để bố mẹ lo được nữa.
Bình thường em là đứa rất vô tư, yêu đời. Nghèo khó mấy em cũng cố gắng tươi cười nhưng giờ đây em bị suy sụp hoàn toàn.
300 triệu nó là 1 con số quá lớn, một số tiền mà cả đời chưa bao giờ em dám nghĩ là em sẽ có, nhưng bây giờ 1 đứa con gái như em lại phải gánh vác.
Một ngày cuối năm thật buồn. Đã cả tuần nay em rửa mặt bằng nước mắt. Giờ đây em sắp không gắng gượng được nữa rồi. Điện thoại reo giục trả nợ suốt ngày đến nỗi em không dám cầm điện thoại.
Thực sự đến giờ, em ko biết phải làm thế nào nữa… :’( nhiều lúc em còn nghĩ hay bản thân đi làm 1 việc gì đó mà không chấp nhận được để có tiền trả nợ, lo cho gia đình…
Có ai từng ở hoàn cảnh như em cho em lời khuyên với, em bế tắc lắm rồi…