Ăn chơi Gia đình độc hại đã tạo nên lứa genz độc hại

Mỗi Ngày Đều Ăn Mì

Chúa tể đa cấp
Tác giả: 蔡千嬅, Edit: Thu cute. Nguồn [Zhihu]
Này là bài dịch trên mạng trung quốc, cơ bản là y hệt tình trạng ở VN. Gia đình độc hại đã tạo nên lứa genz độc hại, nói GenZ vì lứa này chúng nó được tiếp cận thông tin đa chiều qua net, nên định hình nhân sinh quan sớm, nhạy cảm hơn. Chứ như thời tao mày, đầu toàn đá, bị chửi cả năm vẫn ko ăn thua.



Tại sao trẻ em lại trở nên trầm cảm một cách kỳ lạ?

Năm ngoái, dì nhờ tôi nói chuyện dạy dỗ thằng em họ một chút.

Dì nói: “Em con bây giờ như cái thùng thuốc nổ, đụng chút là nổ tung, chỉ mở miệng khi xin tiền, xin được tiền thì đi yêu đương, chơi game, dì thật sự không quản nổi nó nữa rồi.”

Vài năm nay vì nhiều lý do tôi không về nhà ăn Tết, nên cũng lâu rồi chưa gặp em họ.

Trong ấn tượng của tôi, nó là một thằng con trai thẳng thắn chỉ mê chơi bóng rổ, nghe nó yêu đương tôi còn thấy buồn cười nữa.

Nhưng thấy dì buồn như vậy nên tôi cũng không hỏi thêm.

Tôi nhắn tin hỏi thăm nó vài chuyện thường ngày, nó vẫn bình thường, còn trách tôi lâu quá không nhắn, tưởng tôi quên nó luôn rồi.

Nó nói việc học vẫn ổn, cuối tuần thì chơi game với bạn, không có gì to tát.

Đến khi tôi hỏi: “Em yêu đương rồi hả?”

Nó bảo: “Không muốn nói mấy chuyện này.”

Rồi im luôn, không trả lời nữa. Lúc đó tôi mới thấy có chút giống lời dì nói, đoán chắc nó mới dậy thì muộn, vào đại học rồi mới bắt đầu nổi loạn.

Tôi kể lại với dì, dì nói: “Đấy, đến chị mà nó còn không thèm trả lời, thế là hết cứu rồi.”

Tôi nói: “Không phải không trả lời, chắc là không muốn nói chuyện yêu đương thôi.”

Dì bảo: “Nó có gan yêu mà không có gan nói à? Tháng sau dì không đưa tiền nữa xem nó có chịu nói không.”

Tôi cũng cạn lời, đành gửi mấy cái sticker qua cho xong.

Hôm nay mấy nhà cùng đi tắm suối nước nóng, tôi mới lại gặp em họ.

Khi đến nơi, nó đang bị mắng, mẹ tôi ra khuyên can, dì nói với mọi người: “Nó không hiểu chuyện, đến thì mặt mày cau có rồi đòi đi về, mặc kệ nó.”

Mọi người tắm, còn nó thì ngồi ghế dài cầm điện thoại bấm một mình.

Dì gọi nó xuống tắm, hai người lại cãi nhau, dì lại bắt đầu than: “Không hiểu chuyện, không nghe lời, như cái thùng thuốc nổ.”

Nhưng tôi bắt đầu hiểu cái “thùng thuốc nổ” này rồi.

Hôm nay tôi thấy cảnh này ở sảnh:

Chú tôi: “Mua vé rồi giờ mới nói có việc, con nít thì có chuyện gì chứ?”

Em họ tôi: “Con hẹn người ta rồi.”

Chú tôi: “Mẹ con mua vé rồi mà.”

Em họ: Con còn chưa vào, cũng chưa quét mã, chả lẽ không đổi được à?”

Chú: “Vé cũng mua rồi, con còn muốn đi đâu nữa?”

Em họ (quát lớn): “Thế mới đầu con có nói là con muốn đến đây à!!!”

Chú: “Dẫn con đi chơi mà con thái độ kiểu gì vậy, còn nổi nóng với ba à?”

Dì tôi cũng xen vào: “Nói chuyện với ba kiểu gì thế hả?”

Rồi khi dì tìm nó, lại hỏi có phải muốn ra ngoài hẹn hò với bạn gái không?

Nó bảo là có hẹn với bạn có việc.

Dì cứ nói đi nói lại: “Mày chỉ muốn đi chơi với gái thôi.”

Cuối cùng nó lại gào lên: “Không phải! Không phải! Con đã nói là không phải mà!”

Dì: “Không phải thì thôi, mày gào cái gì, cái tính này không sửa được à.”

Lúc ăn cơm, cuối cùng tôi cũng đi riêng với nó, tôi hỏi: “Lúc nãy em định đi đâu vậy?”

Hôm trước em tôi đã hẹn đến nhà bạn chơi PS5, bạn nó còn nói trước với phụ huynh rồi.

Mà chú dì tôi thì không hề báo nó biết hôm nay đi đâu, sáng dậy gọi dậy xong là kéo đi luôn, đến suối nước nóng rồi nó mới biết là sẽ phải ở đây cả ngày.

Nó không có yêu đương gì hết, chỉ là có chút cảm tình với một cô gái.

Dì tôi lén xem điện thoại của nó, thấy hay nhắn tin với cô gái đó, liền tự ý kết bạn WeChat với cô kia hỏi:

“Con tôi đang quen với cháu à?” rồi nói thêm mấy câu kiểu như:

“Nó suốt ngày ra ngoài là vì cháu đúng không?” — kết quả là cô gái kia chặn cả dì tôi lẫn em tôi.

Dì tôi thì giả bộ như chưa có chuyện gì xảy ra.

Sau khi em họ tôi rất khó khăn mới kết bạn lại được với cô gái kia thì mới biết chuyện đã xảy ra.

Từ đó, nó hoàn toàn không muốn nói chuyện với người trong nhà nữa. Kết quả, chú dì lại đem chuyện tiền nong ra ép buộc nó…

Nghe thôi mà tôi cũng thấy quay cuồng, khó chịu đến đau đầu. Tôi bảo nó cứ đi chơi với bạn đi, tôi đứng ra nói giúp, nó lại bảo thôi, mẹ nó mà biết thì sẽ giận dỗi cả một thời gian dài.

Rồi dì mang đến một đĩa đầy tôm, đặt trước mặt nó. Trong khi mọi người ăn buffet, lúc ngồi xuống ai cũng chọn lấy món mình muốn ăn rồi.

Dì tôi: “Tôm nè.”

Em họ tôi: “Con không ăn.”

Dì: “Tôm mới luộc xong luôn đấy.”

Em họ: “Con không ăn.”

Dì: “Con chỉ muốn mẹ bóc cho phải không?”

Em họ: “Con không muốn ăn, mẹ ăn đi.”

Dì dời ghế qua ngồi cạnh, bắt đầu bóc tôm.

Em họ: “Con nói là con không ăn mà!!!”

Dì bóc một con bỏ một con vào dĩa của nó.

Dì tôi: “Ăn nhanh đi, không tí nữa nguội.”

Tôi nói: “Dì ơi, thằng bé nó không muốn ăn thì dì ăn đi.”

Dì bỏ hai con tôm vào dĩa tôi: “Ngon lắm, ăn đi con.”

Dì vẫn tiếp tục bóc tôm bỏ vào dĩa em họ tôi, trong khi nó cố tình tránh né đống tôm đó để ăn món khác. Tôi đoán là lát nữa kiểu gì cũng lại cãi nhau vì “mẹ cực khổ bóc tôm mà con không thèm ăn.” Quả nhiên…

Có ai đó từng nói: “Nếu một người không thể nói chuyện đàng hoàng, hãy xem thử có phải họ chưa từng có một môi trường cho phép họ được nói chuyện đàng hoàng không.” — giờ thì tôi hiểu rồi.

Tôi thấy ngột ngạt vô cùng. Vậy mà chú dì tôi vẫn hay nói họ chiều con hết mức, rằng nó đang trong giai đoạn nổi loạn, không hiểu chuyện, làm tổn thương cha mẹ.

Có khi nó thật sự đang bị trầm cảm… Nhưng chắc họ cũng sẽ nói: “Sao mà trầm cảm được, là giả vờ thôi, chứ tụi tôi đối xử với nó tốt lắm mà.”
 

Có thể bạn quan tâm

Top