LiênMồmHuyềnThọt
Trâu lái đò
Xin chào các anh em, tôi lại trở lại
Hiện nay trên mạng xã hội đã đang xuất hiện một phân luồng dư luận mới, tranh luận kiểu mới và nó đang âm thầm có hiệu quả
Tuy chưa ai thật sự nhận thấy điều này, nhưng tôi tin trong anh em đã có người thấy được sự bất lực của phe còn lại, đó là không biết phải đáp lại như thế nào khi có người nói rằng "Nếu sinh viên bạo loạn ở Nepal xong, điều đó thật ngu ngốc, vì bạo loạn, đập phá hết thì người dân vẫn...đâu có giàu lên được, thậm chí còn đói kém hơn, sau khi bạo loạn xong thì làm gì để ăn"
Thoạt đầu thì nghe có vẻ rất chí lý, bạo loạn vốn là điều tiêu cực, sẽ xảy ra thương vong, chết chóc, đốt phá nhà cửa, tài sản, và sau khi bạo loạn còn có thể có những thế lực bên ngoài kích động, tạo ra "Đa Đảng" và có thể còn đánh, chém nhau nhiều hơn nữa, dân sẽ cơ cực hơn nữa, nghe rất đúng phải không các anh em?
Nhưng khoan đã, nó không đúng chút nào.
Cũng là bạo loạn, ngày xưa những cuộc giải phóng đều có bạo loạn, và bạo loạn chỉ là một thành phần trong cuộc giải phóng, chứ bạo loạn không phải là cốt lõi, tức là thế này, một kẻ cướp, vào nhà, bóp vú vợ bạn, đánh con bạn, đập chết chó mèo của bạn, đó là nó đang dùng bạo lực, nhưng khi bạn túm tóc được tên cướp ấy, bạn bợp tai, cột nó lại, đánh nhừ tử tên ấy, đó cũng là bạo lực, thế nhưng bạo lực của tên cướp đó, khác với bạo lực mà bạn trừng trị hắn.
Một ví dụ dễ hiểu hơn, bạn đập chết một kẻ trộm chó, điều đó vô cùng man rợ và bạo loạn, rõ ràng là tội hình sự nhiều người đánh một người, và đốt xe, phá hoại tài sản, gây rối trật tự công cộng, thừa sức đi tù, thế nhưng.....sau đó có ai đi tù đâu? Hay là chính quyền cho rằng đó là một loại bạo loạn cần thiết để trừng trị tên trộm chó? Đúng vậy, các cuộc khởi nghĩa lớn nhỏ ngày xưa cũng nổ ra rất nhiều, và ắt nó phải dùng đến vũ trang, quân lực, binh mã, để mà thể hiện, ép buộc phe đối địch phải quy thuận theo mình. Và khi đó có ai khóc thuê rằng "bạo loạn xong chả còn cứt để mà ăn" không ạ?
Chắc chắn là không ai kêu ca như vậy, vì nói theo nghĩa bóng, những người thuộc phe bạo loạn đó, họ đã ăn cứt khá nhiều rồi.
Chúng tôi ăn cứt nhiều rồi nên chúng tôi chả sợ phải ăn cứt thêm nữa
Hay phiên bản lịch sự hơn: Chúng tôi đói khát lâu rồi nên chúng tôi không sợ đói khát nữa
2 - Tư tưởng hèn nhát. An phận thực dụng ngắn hạn
Những người mà được gọi là bò đỏ (hoặc không phải bò đỏ nhưng thích an phận) họ luôn sẵn sàng nhục mạ người bình thường, và phản đối kịch liệt những ai chỉ cần hắt hơi nhẹ có sự vui vẻ, cười đùa với tình trạng bạo loạn ở Nepal, đơn giản không hẳn là họ yêu nước, yêu hoà bình, mà có thể họ chỉ là muốn an phận thực dụng ngắn hạn mà thôi.
Họ đã khá hài lòng với cuộc sống hiện tại, có thể dễ dàng bắt được các bình luận như
"Cuộc sống chỉ cần sáng cafe, trưa đi làm, chiều nhậu, tối ăn cơm rồi chở vợ con đi chơi là hạnh phúc lắm rồi" Trên các nền tảng mạng xã hội
Nghe thì có vẻ cũng chính đáng nhưng đó là chính đáng đối với những người không có tài trí gì nổi bật, anh em rõ ràng không hề thích một guồng quay nhàm chán ngày nào cũng lặp lại, tôi không nói cafe là dở, tôi không nói chiều nhậu là sai, hay cơm tối là tệ, nhưng tôi đánh giá chung nhịp sống ở VN chả có gì quá chất lượng để mà ăn, mà chơi nhiều, và thoả mãn được tới mức vậy. Món gì? Uống gì? Toàn hoá chất độc hại.
Và nói về luận điệu "sáng cafe, trưa làm, chiều nhậu" để thực tế hơn thì không có công việc nào mà sáng cafe tới trưa bắt đầu làm và chỉ tới chiều đã nghỉ và đi nhậu, công việc ngắn và cô đọng như vậy không hề có, trừ khi bạn đã quá dư tài sản và làm cho vui nửa buổi. Nên nói về việc cuộc sống chỉ cần trưa làm chiều nhậu tối chở vợ đi chơi nhàn hạ là dối trá, nó không áp dụng cho số đông.
Thế nhưng, đó chỉ là một dòng văn không đầy đủ, nhỡ đâu một dòng người hạ cấp nào đó trong xã hội, thật sự cảm thấy tốt với công việc làm công nhân, bảo vệ, mỗi ngày làm việc 10-12 tiếng và chiều vẫn còn sức lực để đi nhậu, tối ăn cơm, khuya chơi với vợ, và thấy rất hài lòng với cuộc sống như vậy, thì đúng là họ sẽ sợ hãi với những điều như bạo loạn, đảo chính, họ sẽ cố bảo vệ cuộc sống mà chất lượng không cao mấy của họ, bất chấp là có khó khăn hay thấp kém như thế nào.
Nhưng đó vẫn là một tư tưởng cầu an trong ngắn hạn, không có tư duy tích sản lâu dài, nếu họ nghĩ chỉ cần làm công nhân, bảo vệ mỗi tháng làm tới đâu, ăn tới đó, và điều đó thật vui thì đúng là quá dễ hiểu, nhưng nếu họ vẫn là làm công nhân, bảo vệ, nhưng mà còn ăn nhậu, cafe thuốc lá, và lại để dư ra được tài sản tích luỹ theo năm tháng, thì điều đó đúng là dối trá. Tất yếu sẽ không thể, và trong lâu dài, họ vẫn trắng tay, và họ làm công nhân tới lúc...không còn sức khoẻ nữa. Có lẽ cũng vì vậy nên thế hệ già hết date thì thường mới nói xấu chế độ, còn ở cái độ tuổi trung niên thì vẫn rất an phận
Tôi đúc kết những luận điểm trên thành một câu văn ngắn để cho các bạn có thể copy và phản công lại, phù hợp cho những kẻ tư duy ngắn có thể đọc và hiểu được
“Các người sợ bạo loạn làm đói nghèo, nhưng không thấy chính cái an phận ngắn hạn mới khiến cả đời nghèo đói mà không thoát ra nổi.”
Hiện nay trên mạng xã hội đã đang xuất hiện một phân luồng dư luận mới, tranh luận kiểu mới và nó đang âm thầm có hiệu quả
Tuy chưa ai thật sự nhận thấy điều này, nhưng tôi tin trong anh em đã có người thấy được sự bất lực của phe còn lại, đó là không biết phải đáp lại như thế nào khi có người nói rằng "Nếu sinh viên bạo loạn ở Nepal xong, điều đó thật ngu ngốc, vì bạo loạn, đập phá hết thì người dân vẫn...đâu có giàu lên được, thậm chí còn đói kém hơn, sau khi bạo loạn xong thì làm gì để ăn"

Thoạt đầu thì nghe có vẻ rất chí lý, bạo loạn vốn là điều tiêu cực, sẽ xảy ra thương vong, chết chóc, đốt phá nhà cửa, tài sản, và sau khi bạo loạn còn có thể có những thế lực bên ngoài kích động, tạo ra "Đa Đảng" và có thể còn đánh, chém nhau nhiều hơn nữa, dân sẽ cơ cực hơn nữa, nghe rất đúng phải không các anh em?
Nhưng khoan đã, nó không đúng chút nào.
Cũng là bạo loạn, ngày xưa những cuộc giải phóng đều có bạo loạn, và bạo loạn chỉ là một thành phần trong cuộc giải phóng, chứ bạo loạn không phải là cốt lõi, tức là thế này, một kẻ cướp, vào nhà, bóp vú vợ bạn, đánh con bạn, đập chết chó mèo của bạn, đó là nó đang dùng bạo lực, nhưng khi bạn túm tóc được tên cướp ấy, bạn bợp tai, cột nó lại, đánh nhừ tử tên ấy, đó cũng là bạo lực, thế nhưng bạo lực của tên cướp đó, khác với bạo lực mà bạn trừng trị hắn.
Một ví dụ dễ hiểu hơn, bạn đập chết một kẻ trộm chó, điều đó vô cùng man rợ và bạo loạn, rõ ràng là tội hình sự nhiều người đánh một người, và đốt xe, phá hoại tài sản, gây rối trật tự công cộng, thừa sức đi tù, thế nhưng.....sau đó có ai đi tù đâu? Hay là chính quyền cho rằng đó là một loại bạo loạn cần thiết để trừng trị tên trộm chó? Đúng vậy, các cuộc khởi nghĩa lớn nhỏ ngày xưa cũng nổ ra rất nhiều, và ắt nó phải dùng đến vũ trang, quân lực, binh mã, để mà thể hiện, ép buộc phe đối địch phải quy thuận theo mình. Và khi đó có ai khóc thuê rằng "bạo loạn xong chả còn cứt để mà ăn" không ạ?
Chắc chắn là không ai kêu ca như vậy, vì nói theo nghĩa bóng, những người thuộc phe bạo loạn đó, họ đã ăn cứt khá nhiều rồi.
Chúng tôi ăn cứt nhiều rồi nên chúng tôi chả sợ phải ăn cứt thêm nữa
Hay phiên bản lịch sự hơn: Chúng tôi đói khát lâu rồi nên chúng tôi không sợ đói khát nữa
2 - Tư tưởng hèn nhát. An phận thực dụng ngắn hạn
Những người mà được gọi là bò đỏ (hoặc không phải bò đỏ nhưng thích an phận) họ luôn sẵn sàng nhục mạ người bình thường, và phản đối kịch liệt những ai chỉ cần hắt hơi nhẹ có sự vui vẻ, cười đùa với tình trạng bạo loạn ở Nepal, đơn giản không hẳn là họ yêu nước, yêu hoà bình, mà có thể họ chỉ là muốn an phận thực dụng ngắn hạn mà thôi.
Họ đã khá hài lòng với cuộc sống hiện tại, có thể dễ dàng bắt được các bình luận như
"Cuộc sống chỉ cần sáng cafe, trưa đi làm, chiều nhậu, tối ăn cơm rồi chở vợ con đi chơi là hạnh phúc lắm rồi" Trên các nền tảng mạng xã hội
Nghe thì có vẻ cũng chính đáng nhưng đó là chính đáng đối với những người không có tài trí gì nổi bật, anh em rõ ràng không hề thích một guồng quay nhàm chán ngày nào cũng lặp lại, tôi không nói cafe là dở, tôi không nói chiều nhậu là sai, hay cơm tối là tệ, nhưng tôi đánh giá chung nhịp sống ở VN chả có gì quá chất lượng để mà ăn, mà chơi nhiều, và thoả mãn được tới mức vậy. Món gì? Uống gì? Toàn hoá chất độc hại.
Và nói về luận điệu "sáng cafe, trưa làm, chiều nhậu" để thực tế hơn thì không có công việc nào mà sáng cafe tới trưa bắt đầu làm và chỉ tới chiều đã nghỉ và đi nhậu, công việc ngắn và cô đọng như vậy không hề có, trừ khi bạn đã quá dư tài sản và làm cho vui nửa buổi. Nên nói về việc cuộc sống chỉ cần trưa làm chiều nhậu tối chở vợ đi chơi nhàn hạ là dối trá, nó không áp dụng cho số đông.
Thế nhưng, đó chỉ là một dòng văn không đầy đủ, nhỡ đâu một dòng người hạ cấp nào đó trong xã hội, thật sự cảm thấy tốt với công việc làm công nhân, bảo vệ, mỗi ngày làm việc 10-12 tiếng và chiều vẫn còn sức lực để đi nhậu, tối ăn cơm, khuya chơi với vợ, và thấy rất hài lòng với cuộc sống như vậy, thì đúng là họ sẽ sợ hãi với những điều như bạo loạn, đảo chính, họ sẽ cố bảo vệ cuộc sống mà chất lượng không cao mấy của họ, bất chấp là có khó khăn hay thấp kém như thế nào.
Nhưng đó vẫn là một tư tưởng cầu an trong ngắn hạn, không có tư duy tích sản lâu dài, nếu họ nghĩ chỉ cần làm công nhân, bảo vệ mỗi tháng làm tới đâu, ăn tới đó, và điều đó thật vui thì đúng là quá dễ hiểu, nhưng nếu họ vẫn là làm công nhân, bảo vệ, nhưng mà còn ăn nhậu, cafe thuốc lá, và lại để dư ra được tài sản tích luỹ theo năm tháng, thì điều đó đúng là dối trá. Tất yếu sẽ không thể, và trong lâu dài, họ vẫn trắng tay, và họ làm công nhân tới lúc...không còn sức khoẻ nữa. Có lẽ cũng vì vậy nên thế hệ già hết date thì thường mới nói xấu chế độ, còn ở cái độ tuổi trung niên thì vẫn rất an phận
Tôi đúc kết những luận điểm trên thành một câu văn ngắn để cho các bạn có thể copy và phản công lại, phù hợp cho những kẻ tư duy ngắn có thể đọc và hiểu được
“Các người sợ bạo loạn làm đói nghèo, nhưng không thấy chính cái an phận ngắn hạn mới khiến cả đời nghèo đói mà không thoát ra nổi.”