Live [GÓC KIẾN THỨC] CHIẾN TRANH CAM THÁI VÀ DƯỚI CON MẮT CỦA NHỮNG NGƯỜI LÍNH CHIẾN CỦA VN

Nhân thân cm từng là lính của phe nào?

  • Vnch

    Votes: 10 45.5%
  • Bắc Việt

    Votes: 10 45.5%
  • Lê Dương Pháp

    Votes: 0 0.0%
  • Tưởng

    Votes: 2 9.1%

  • Total voters
    22

anhdavany

Lồn phải lá han
Họ là những kẻ vừa đáng tôn trọng nhưng cũng thật đang thương! Dù ở bata kì phe nào của trận chiến. Vnch hay vc. Hôm nay lập thớt này để ae chia sẻ những câu chuyện về những người lính chiến, những người còn sống hay đã hi sinh. KHÁCH QUAN VÀ TÔN TRỌNG. Ko thù địch và phiến diện vì bản thân những người lính chiến ko hề có tội với cuộc chiến đó
 

Một bài hát gần đây t nghe. Thực sự chạm đến cảm xúc, khiến t có cái nhìn khác về những ng lính chiến. Dù phe nào thì họ vẫn là nạn nhân cuat bánh xe lịch sử



 
Trong suốt những năm tháng ấy, tau vẫn luôn tự hỏi, tại sao ông tau lại "dở hơi" đến thế. Bảy người mẹ, bảy mái nhà trải dài khắp non sông, và năm nào cũng vậy, bất kể nắng mưa, dù tuổi già sức yếu, ông vẫn cứ đều đặn ghé thăm. Con cháu chúng tau đôi khi thật sự muốn ngăn cản, muốn ông được nghỉ ngơi, nhưng ông chỉ cười hiền, nụ cười ẩn chứa bao điều mà chúng tau chẳng bao giờ hiểu nổi. "Chúng mày không cho tau đi, tau tự đi," ông nói, giọng pha chút bướng bỉnh, chút kiên định. Cho đến cái ngày ông ra đi, bí mật ấy vẫn là một sợi chỉ rối trong lòng chúng tau.
Rồi một ngày, khi tau dọn dẹp lại những kỷ vật cũ của ông, những món đồ đã nhuốm màu thời gian và ký ức, một cuốn nhật ký ố vàng, nhàu nát bỗng rơi ra từ đống quân phục cũ kỹ. Nó không chỉ ố vàng bởi thời gian, mà còn nhuốm màu của máu, của những trận chiến khốc liệt. Tau lật giở từng trang, và rồi, một câu chuyện đã bị chôn vùi trong sâu thẳm thời gian bỗng hiện ra, rõ nét đến ám ảnh.
Đó là những dòng nhật ký về trận chiến Thành Cổ, nơi sự sống và cái chết chỉ cách nhau một hơi thở. Tiểu đội của ông tau nhận nhiệm vụ tử thủ ở chân cầu, chặn địch để chờ xe tăng tiếp viện. Nhiệm vụ ấy, ai cũng hiểu, là cái chết được báo trước. Và rồi, một cơ hội sống duy nhất xuất hiện: cần một người đi dẫn đường cho đoàn xe tăng.
Cả tiểu đội, những con người biết rõ số phận mình, bắt đầu đùn đẩy. Tiểu đội trưởng, người đã có vợ con, được anh em nhường cho cơ hội sống sót ấy. Nhưng anh lắc đầu, nụ cười chua chát: "Ái ố trần đời, ta đã nếm đủ. Để người có mẹ già đi." Rồi người có mẹ già, cũng đã có vợ, lại nói: "Mẹ tôi có người chăm rồi, nhường cho đồng đội khác." Cứ thế, cơ hội sống sót quý giá bị đẩy qua đẩy lại giữa những người lính, những người đã sẵn sàng hy sinh. Cuối cùng, nó rơi vào tay ông tau và một người đồng đội tên Hoàng. Cả hai đều còn trẻ, chưa vợ con. Họ tranh chấp mãi, không ai chịu nhận, không ai muốn rời bỏ anh em nơi trận địa sinh tử.
Sáng hôm sau, đội hành quân sớm. Hoàng, người bạn đồng hành của ông tau, đã lừa ông ở lại trú quân. Rồi cùng anh em, cậu ấy lặng lẽ ra trận. Khi ông tau nhận ra thì tiếng súng đã nổ. Tiếng súng xé tan không gian, xé tan cả lòng ông. Ông vừa khóc, vừa chạy, vừa tìm đường dẫn đoàn xe tăng.
Phía trước, tiểu đội của ông, những chàng trai trẻ măng ấy, đã lao vào trận địa như những cơn gió lốc. Họ xung phong, chiến đấu một cách điên cuồng, tuyệt vọng nhưng đầy hào hùng. Máu và bùn đất hòa quyện, tiếng súng, tiếng la hét xé toạc màn đêm. Mỗi người lính là một ngọn đuốc, cháy rực trong biển lửa chiến tranh, quyết tâm giữ vững từng tấc đất. Họ biết mình đang đối mặt với cái chết, nhưng họ không lùi bước, vẫn kiên cường đứng vững như những bức tường thành bằng xương bằng thịt.
Khi ông tau dẫn đoàn xe tăng về đến nơi, từ xa, ông thấy tiểu đội mình xung phong lần cuối. Những chàng trai đổ gục, nhưng vẫn cố gượng dậy, lao về phía trước, tay ôm chặt khẩu súng. Và Hoàng, cậu ấy ôm chặt lá cờ, thân mình đã trúng vài phát đạn nhưng vẫn đứng vững, như một tượng đài bất khuất giữa khói lửa.
Quân địch rút. Đoàn xe tăng ào ạt truy quét. Ông tau chạy đến bên Hoàng, ôm chặt lấy cậu ấy. Hoàng cười, nụ cười nhẹ bẫng trên gương mặt thấm đẫm máu và bụi bẩn. Cậu ấy thều thào, hơi thở đứt quãng: "Mày về rồi... Mày sống rồi... Tau đi với anh em đây... Sống cho tốt, mày còn người để quan tâm... Cả nhà tao bị bom thả chết hết hết rồi... Đừng áy náy... Đây là ước nguyện của tau..."
Ông tau đã sống sót, sống đến ngày hòa bình trở lại. Và đó, chính là lời giải cho những thắc mắc của chúng tau. Bảy người mẹ, bảy mái nhà ông vẫn đều đặn ghé thăm mỗi dịp Tết. Đó không chỉ là tình cảm, mà còn là lời hứa, là gánh nặng của người sống với những người đã ngã xuống. Ông sống, không chỉ cho riêng mình, mà còn sống thay phần những đồng đội đã ra đi, sống để quan tâm đến những người mà họ không còn cơ hội để quan tâm nữa. Những người lính ấy, họ không có mẹ già, không có vợ con để chăm sóc, để yêu thương. Ông tau, bằng cách sống trọn đạo làm con với bảy người mẹ nuôi, đã thay họ làm tròn bổn phận ấy, đã xoa dịu đi nỗi đau của những linh hồn không nhà.
Đọc đến đây, nước mắt tau cứ thế tuôn rơi. Những người lính, họ là tội đồ hay là nạn nhân đáng thương của cuộc chiến? Vì sao lại có chiến tranh? Vì Tổ quốc và hòa bình? Có đáng để đánh đổi bằng cái giá quá đắt như vậy không? Câu hỏi ấy cứ vang vọng trong tâm trí tau, không ngừng. Có lẽ, không có câu trả lời nào trọn vẹn. Chỉ có những trái tim, những số phận đã chịu đựng quá nhiều, đã hy sinh quá lớn, để rồi, những câu chuyện như của ông tau, cứ thế tiếp nối, như một lời nhắc nhở về giá trị của sự sống và ý nghĩa của những hy sinh.
 

R72MQDrt.jpeg-webp
 
T còn biết nhiều người lính sau này trở về bị chính nhà nước mình chiến đấu ruồng bỏ, hay những người lính phe thua cuộc sống lay lât giữa một xã hội khác hay tha phương xứ người. Cm nghĩ ai phải chịu trách nghiệm với những người lính này
 
T còn biết nhiều người lính sau này trở về bị chính nhà nước mình chiến đấu ruồng bỏ, hay những người lính phe thua cuộc sống lay lât giữa một xã hội khác hay tha phương xứ người. Cm nghĩ ai phải chịu trách nghiệm với những người lính này
Dĩ nhiên là Mỹ phải chịu trách nhiệm rồi :))
Chính thằng Mỹ là thằng xua quân xâm lược Việt Nam , và chính nó thằng Mỹ biện hộ là giúp đỡ Việt Nam để rũ bỏ trách nhiệm :))
 
Họ là những kẻ vừa đáng tôn trọng nhưng cũng thật đang thương! Dù ở bata kì phe nào của trận chiến. Vnch hay vc. Hôm nay lập thớt này để ae chia sẻ những câu chuyện về những người lính chiến, những người còn sống hay đã hi sinh. KHÁCH QUAN VÀ TÔN TRỌNG. Ko thù địch và phiến diện vì bản thân những người lính chiến ko hề có tội với cuộc chiến đó
Ko check 2 cái được hả. Người thân tao 2 bên, vừa có tập kết vừa có sĩ quan Quang Trung.
 
Thành cổ Quảng Trị - Mùa hè đỏ lửa: Không có phương tiện liên lạc về nhà, thông tin mù mờ, điều duy nhất rõ ràng là ngày nào cũng có vài ngàn lính tử trận từ hai bên.

Nhân thân của quân nhân ngoài vĩ tuyến thì đéo biết, nhưng nhân thân của quân nhân trong vĩ tuyến ngày nào cũng nghe radio để xem có tên người thân của mình hay không.

Nghe tên nghĩa là thân nhân đã hy sinh.
 
Thành cổ Quảng Trị - Mùa hè đỏ lửa: Không có phương tiện liên lạc về nhà, thông tin mù mờ, điều duy nhất rõ ràng là ngày nào cũng có vài ngàn lính tử trận từ hai bên.

Nhân thân của quân nhân ngoài vĩ tuyến thì đéo biết, nhưng nhân thân của quân nhân trong vĩ tuyến ngày nào cũng nghe radio để xem có tên người thân của mình hay không.

Nghe tên nghĩa là thân nhân đã hy sinh.
Cối xay thịt ng. Huynh đệ tương tàn cho 2 ý chí của 2 chủ nghĩa
 
Ông tao hồi xưa từng sang Trung Hoa Dân Quốc thầu hàng nóng cho tổ chức Việt Nam Độc lập Đồng minh (Mặt trận Việt Minh) thời điểm mới thành lập nhờ thông thạo tiếng Lĩnh Nam chính là tiếng Quảng Đông mặc dù ông tao ko phải là thành viên của Mặt trận Việt Minh và việc ông tao làm không có bất kỳ động cơ chính trị nào
 
cái nick face cũ của tao trước có follow vài ông lính chiến, cơ bản là không hối hận, chỉ có điều hơi chán chán khi nói về xã hội hiện nay, chắc có lẽ ngày xưa khi người ta nói với các ông về xã hội tương lai, thì nó không phải như thế này
 

Có thể bạn quan tâm

Top