Thợ săn 🏹
Thanh niên Ngõ chợ
Kể từ ngày Hà Nội cấm xe xăng, dân tình đổ xô đi mua xe điện, và theo quy luật tự nhiên: xe điện nhiều thì ổ cắm ít. Thế là bùng nổ một nghề mới: lắp trạm sạc tại gia.
Khắp phố khắp làng, nhà nào cũng lắp một cái ổ sạc ngay... mặt tiền. Biển hiệu “Sạc nhanh – Sạc chậm – Sạc thuê – Có trà đá” mọc lên san sát như quán trà đá ngày xưa. Người đi đường không còn dừng lại vì tắc đường, mà dừng lại vì… thấy ổ sạc trống.
Nhà bác Tý đầu ngõ vốn bán cháo lòng, nay đổi tên thành “Tý Sạc Công Nghệ – Cháo lòng free cho khách sạc full pin”. Khách tới sạc đông nườm nượp, cháo ăn không kịp thổi, ổ cắm thì nóng như... nồi nước lèo.
Cụ Sáu ở cuối ngõ còn đầu tư trạm sạc có điều hòa. Khách tới sạc xe được tặng kèm chiếc quạt nan, tấm chiếu và một câu chuyện kể về thời “xe đạp Phượng Hoàng còn là bá chủ”.
Đặc biệt, một số gia đình giàu có còn cài cả app điều khiển trạm sạc từ xa. Hôm nọ, anh Toàn lỡ đang sạc mà đi đánh pickleball, app báo "pin đầy", thế là anh tắt sạc từ sân cầu rồi nhắn về cho vợ:
"Lấy xe ra cho anh, sạc xong rồi, đừng quên rút sạc kéo cháy CB!"
Trẻ con thì chuyển từ bán kem sang… trông xe sạc thuê. Một đứa trông 3 xe, tính theo giờ. Đứa nào khôn thì đem theo dù che nắng, ghế xếp, bình nước. Có đứa đầu tư hẳn bộ sạc dự phòng, sạc cho người ta ngay giữa đường, cứ như "cứu hộ pin lưu động".
Sự cạnh tranh giữa các hộ dân cũng khốc liệt. Nhà bà Ba treo biển “Sạc full chỉ 5.000đ – kèm Wifi căng đét”, thì ngay lập tức, nhà chú Bính bên cạnh treo biển “Sạc 5.000đ tặng thêm kẹo dẻo + ghế đá nằm nghỉ”. Có lần, nhà đối diện tổ chức cả chương trình “Khách sạc vui vẻ – Trúng 1kg gạo hương lài”.
Bỗng chốc, ngõ nhỏ Hà Nội biến thành Silicon Valley phiên bản... dây điện chằng chịt. Nhìn từ trên cao xuống, Hà Nội như một mạng nhện khổng lồ, sáng đèn mỗi tối với hàng ngàn đốm sáng chớp tắt – không phải đèn trang trí, mà là... đèn báo pin xe đầy.

Khắp phố khắp làng, nhà nào cũng lắp một cái ổ sạc ngay... mặt tiền. Biển hiệu “Sạc nhanh – Sạc chậm – Sạc thuê – Có trà đá” mọc lên san sát như quán trà đá ngày xưa. Người đi đường không còn dừng lại vì tắc đường, mà dừng lại vì… thấy ổ sạc trống.
Nhà bác Tý đầu ngõ vốn bán cháo lòng, nay đổi tên thành “Tý Sạc Công Nghệ – Cháo lòng free cho khách sạc full pin”. Khách tới sạc đông nườm nượp, cháo ăn không kịp thổi, ổ cắm thì nóng như... nồi nước lèo.
Cụ Sáu ở cuối ngõ còn đầu tư trạm sạc có điều hòa. Khách tới sạc xe được tặng kèm chiếc quạt nan, tấm chiếu và một câu chuyện kể về thời “xe đạp Phượng Hoàng còn là bá chủ”.
Đặc biệt, một số gia đình giàu có còn cài cả app điều khiển trạm sạc từ xa. Hôm nọ, anh Toàn lỡ đang sạc mà đi đánh pickleball, app báo "pin đầy", thế là anh tắt sạc từ sân cầu rồi nhắn về cho vợ:
"Lấy xe ra cho anh, sạc xong rồi, đừng quên rút sạc kéo cháy CB!"
Trẻ con thì chuyển từ bán kem sang… trông xe sạc thuê. Một đứa trông 3 xe, tính theo giờ. Đứa nào khôn thì đem theo dù che nắng, ghế xếp, bình nước. Có đứa đầu tư hẳn bộ sạc dự phòng, sạc cho người ta ngay giữa đường, cứ như "cứu hộ pin lưu động".
Sự cạnh tranh giữa các hộ dân cũng khốc liệt. Nhà bà Ba treo biển “Sạc full chỉ 5.000đ – kèm Wifi căng đét”, thì ngay lập tức, nhà chú Bính bên cạnh treo biển “Sạc 5.000đ tặng thêm kẹo dẻo + ghế đá nằm nghỉ”. Có lần, nhà đối diện tổ chức cả chương trình “Khách sạc vui vẻ – Trúng 1kg gạo hương lài”.
Bỗng chốc, ngõ nhỏ Hà Nội biến thành Silicon Valley phiên bản... dây điện chằng chịt. Nhìn từ trên cao xuống, Hà Nội như một mạng nhện khổng lồ, sáng đèn mỗi tối với hàng ngàn đốm sáng chớp tắt – không phải đèn trang trí, mà là... đèn báo pin xe đầy.
