Sống thật là cái tội. Diễn giỏi mới sống dai.
Thằng Bình Gold vừa bị tóm vì cướp tài sản. Nghe đéo hợp lý chút nào – một thằng rapper từng cầm cọc tiền như sách giáo khoa, sống ảo như hoàng đế online, bây giờ phải đi cướp taxi. Hài vcl. Nhưng mà cười không nổi đâu, vì câu chuyện này nó phản ánh đúng bản chất của cái xã hội tụi mày đang sống: ngông thì bị bóp, còn ngoan thì mới có cơm.
Bình Gold chẳng phải thần tượng của tao, nhưng tao công nhận – nó là thằng sống thật. Rap thật, nói bậy thật, không nịnh, không gồng. Mà tụi bây biết rồi đấy, ở cái đất này, sống thật quá mức cho phép là đang tự sát. Mày sống thật mà không có chống lưng thì y như con chó hoang đi lạc vào sân trường quân đội – thở mạnh cũng bị đập.
Tao nói thật, mấy đứa nghĩ mình ngầu, nghĩ mình bất cần, nhìn Bình đi rồi soi lại bản thân. Fame không cứu được mày. Vài trăm nghìn follower không che được cái còng. Còn cái thái độ “tao là tao, đéo phục tùng”, thì xin lỗi, tụi nó lấy luôn làm lý do để tiễn mày vào trại.
Cũng giống như Nguyễn Phương Hằng. Bà ấy chửi từ nghệ sĩ tới luật sư, gáy không nghỉ, không né, không xin lỗi ai bao giờ. Kết quả? Từ Đại Nam sang Chí Hòa, giờ phi thẳng sang Cyprus. Bà cũng là kiểu sống thật – nhưng sống thật đến mức chạm vào những cái tên tụi mày chỉ dám nhắc bằng mắt.
Tụi bây bảo bà ấy ngáo à? Không. Tao thấy bà ngáo quyền lực – theo cái kiểu “tao nhiều tiền, tao nói được”. Mà nói đúng, nói nhiều, nói trúng vào cái thóp hệ thống thì… hệ thống nó phản đòn. Mà phản đòn ở đây là phản bằng cùm, bằng trát, bằng dư luận thuê mướn.
Nên đừng tưởng ai bị bắt cũng là vì sai. Nhiều khi chỉ đơn giản là nó sống thật hơn tụi mày.
Tao nói rồi, trong thế giới rap Mỹ, một rapper chưa từng ngồi tù thì chưa real. Tụi 6ix9ine, Kodak Black, Gucci Mane, NBA Youngboy… thằng nào cũng có hồ sơ, thằng nào cũng có trải nghiệm sống đáng đồng tiền. Còn ở Việt Nam? Chào mừng Bình Gold – rapper real life đầu tiên đủ tiêu chuẩn quốc tế: vừa ngông, vừa phê, vừa bóc lịch.
Còn tụi bây?
Ngồi đó làm clip đạo lý, dựng bối cảnh trắng đen, chèn beat buồn, đọc câu “hãy là chính mình” như robot.
Sống như thế thì có khi 40 năm nữa cũng chẳng ai nhớ nổi mày là ai.
Bình và Hằng – mỗi người một kiểu. Một kẻ là nghệ sĩ ngáo vàng, một người là má mì của truyền thông vỉa hè. Nhưng cả hai đều đã sống đúng bản chất của mình, và chấp nhận cái giá.
Còn tụi bây – sống ngoan, sống hiền, sống khôn – có khi còn éo dám sống.
Nếu mày thấy cay thì tốt. Vì sống ở Việt Nam, cảm giác cay là dấu hiệu mày còn biết phân biệt mắm tôm và thuốc độc.
Còn nếu thấy ngứa, gãi nhẹ, đừng report – tao đang nói giúp mày đấy, thằng diễn giỏi.