Ăn chơi Hình như tối nay thấy tối hơn ngày thường

torosvenkez

Cái lồn nhăn nheo
tao thấy nhà tao hơi âm u, kiểu ko phải ma mị nhưng mà là kiểu buồn buồn nghèo nghèo ấy
mà tao bước ra đường vài bước, thấy cũng tối tối luôn, kiểu cảnh như đang bị ở trong mơ ấy, ảo ảo, tối tối, ko thật
nhà tao thì đúng là tối luôn mở có 1 bóng đèn tuýp nên hơi tối, nhưng tao bật bóng còn lại lên cũng ko sáng như mọi ngày
có gì đang xảy ra hả mày?
 
tao thấy nhà tao hơi âm u, kiểu ko phải ma mị nhưng mà là kiểu buồn buồn nghèo nghèo ấy
mà tao bước ra đường vài bước, thấy cũng tối tối luôn, kiểu cảnh như đang bị ở trong mơ ấy, ảo ảo, tối tối, ko thật
nhà tao thì đúng là tối luôn mở có 1 bóng đèn tuýp nên hơi tối, nhưng tao bật bóng còn lại lên cũng ko sáng như mọi ngày
có gì đang xảy ra hả mày?
Khả năng mày đang trong âm đạo-âm hộ chị gái nào đó
 
tao thấy nhà tao hơi âm u, kiểu ko phải ma mị nhưng mà là kiểu buồn buồn nghèo nghèo ấy
mà tao bước ra đường vài bước, thấy cũng tối tối luôn, kiểu cảnh như đang bị ở trong mơ ấy, ảo ảo, tối tối, ko thật
nhà tao thì đúng là tối luôn mở có 1 bóng đèn tuýp nên hơi tối, nhưng tao bật bóng còn lại lên cũng ko sáng như mọi ngày
có gì đang xảy ra hả mày?
up cái ảnh lên xem
 
tao thấy nhà tao hơi âm u, kiểu ko phải ma mị nhưng mà là kiểu buồn buồn nghèo nghèo ấy
mà tao bước ra đường vài bước, thấy cũng tối tối luôn, kiểu cảnh như đang bị ở trong mơ ấy, ảo ảo, tối tối, ko thật
nhà tao thì đúng là tối luôn mở có 1 bóng đèn tuýp nên hơi tối, nhưng tao bật bóng còn lại lên cũng ko sáng như mọi ngày
có gì đang xảy ra hả mày?
Tối qua sục cặt tới sáng đúng ko?
 
up cái ảnh lên xem
IMG_20190108_180700_.jpg


up cái ảnh lên xem
pngtree-on-the-outskirts-of-kathmandus-tourist-district-tamel-at-night-photo-image_25578268.jpg
 
“Bà tôi có nuôi một con mèo.” Đó luôn là lời văn mà tôi ghi nguệch ngoạc trong những bài văn thời tiểu học, vì Bà tôi là niềm tự hào của cả nhà – một bà già gầy gò nhưng rắn rỏi, đôi mắt sáng, giọng nói rành rọt như có sức thôi mien, bà hết sức nhanh nhẹn cả trong di chuyển lẫn tốc độ xử lý công việc. Cả một cơ ngơi cửa hàng đồ gỗ lớn nhất phố là do một tay bà gây dựng, rồi truyền lại cho bố tôi. Nhưng với riêng tôi, ký ức sâu đậm nhất không phải là cửa tiệm hay những món đồ bà bán, mà chính là bóng dáng bà ngồi bên khung cửa, vuốt ve con mèo đen đã theo bà từ khi tôi còn là đứa bé tiểu học.
Năm nay tôi hai mươi tuổi, còn con mèo ấy vẫn tồn tại, lặng lẽ ngồi dưới chân bà mỗi tối. Nó già quá lâu, già một cách bất thường. Mỗi khi tôi nhìn vào đôi mắt xanh ngả sang vàng của nó, một cảm giác lạnh lẽo lại trườn qua sống lưng. Người ta bảo mèo chỉ sống được hơn chục năm, nhưng con mèo nhà tôi dường như chẳng hề lão hóa, thậm chí vẫn còn nhanh nhẹn, quẫy đuôi, leo bàn, chiến với lũ mèo hàng xóm rất hang. Chỉ có điều là nó chỉ ăn thịt sống, bà tôi nói lỡ nuôi như vậy từ hồi đầu nên giờ đưa cả pa-tê tôi mua nó cũng không them đếm xỉa.
Bố tôi từng kể, bà đã có một lần suýt vô qua/n tài nằm. Khi ấy, tôi còn chưa ra đời. Bà đột quỵ, tim ngừng đập, bác sĩ lắc đầu ngay tại nhà, bố và cậu để bà nằm trên giường giữa phòng khách chờ đội khâm liệm tới. Thân bằng quyến thuộc đứng chật sân.
Nhưng rồi điều quái lạ xảy ra. Con mèo đen không hiểu bằng cách nào đã lọt vào phòng, nhảy phắt lên người bà rồi vọt xuống. Ai đó hét lên, “Mau đuổi nó đi, kẻo x/ác bật dậy!” – nhưng chưa kịp thì một tiếng động vang lên.
Bà… từ từ ngồi dậy.
Bố tôi bảo cả nhà khiếp đảm. Có người khóc vì mừng, có người sợ đến mức quỵ ngã.
Bác sĩ được gọi đến ngày, khám lại xong xuôi ông ấy bèn xin lỗi cả nhà, nói có lẽ đã chẩn đoán sai, rằng bà chỉ hôn mê sâu.
Nhưng theo lời bố tôi kể lại. Ông bảo lúc ấy, đôi mắt bà mở ra, sáng quắc như ánh mắt của chính con mèo.
Nhưng lạ thay, bà sống tiếp, khỏe mạnh, minh mẫn, vẫn điều hành cửa hàng thêm 10 năm nữa trước khi bàn giao cho bố tôi. Người ngoài khen bà phúc lớn mệnh dày. Nhưng trong nhà, không ai dám nhắc đến chuyện con mèo nữa.
Ấy thế mà từ dạo tết đến giờ, tôi bắt đầu mơ thấy mèo. Ban đầu chỉ là những cơn mơ lướt qua, nơi bóng đen thấp thoáng trong ngõ, đôi mắt sáng lên như hai đốm lửa vàng rực, dõi theo tôi từng bước. Tôi cố chạy, nhưng tiếng chân mèo lại khẽ khàng bám sát sau lưng, càng lúc càng gần.
Rồi những đêm kế tiếp, giấc mơ trở nên dữ dội hơn. Con mèo không còn đứng xa, mà lao tới cào nát tay tôi. Tôi tỉnh giấc, mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng, bàn tay vẫn còn rát như thật. Có lần, tôi thấy nó nhảy phắt lên ngực, miệng ngoạm vào cổ họng, hơi thở nó hôi tanh, rít gấp, máu trong mơ trào ra nóng bỏng đến mức tôi nghẹn thở khi tỉnh lại.
Đỉnh điểm là giấc mơ ngay trước tháng Bảy âm lịch. Trong mơ, tôi nằm bất động, toàn thân cứng đờ. Con mèo đen ấy to lớn gấp đôi bình thường, mắt nó sáng đỏ rực, hàm răng nhọn hoắt. Nó x/é to/ạc bụng tôi, ngoạm từng mảng t/hịt, má/u phun nóng hổi, chảy thành dòng. Tôi nghe rõ tiếng nhai nuốt lạo xạo, tiếng xư/ơng mình bị nghiền vụn. Tôi muốn hét lên, nhưng cổ họ/ng bị móng vuốt xé nát, chỉ còn tiếng ú ớ trong tuyệt vọng.
Tôi tỉnh dậy, hét đến khản cổ. Cả người run rẩy, bụng quặn thắt, ngực bỏng rát. Từ đó, tôi không dám nhìn thẳng vào con mèo nhà mình nữa. Dù bố tôi nói đó chỉ là bệnh tâm lý thôi những thật sự tôi không dám tiếp xúc với con mèo.
Mặc dù bố tôi hết sức động viên nhưng tôi có lý do để sợ. Tôi nhớ, khi mười tuổi, cậu út – em trai của bố – từng kể cho tôi nghe những giấc mơ về mèo. Cậu nói chúng cũng rượt đuổi, cũng cắn xé, cũng cào nát ng/ười cậu. Nhưng khác tôi, cậu lại cười. Cậu bảo đó là “điềm may”, rằng mỗi lần mơ thấy mèo, cậu đều đánh số đề, và lần nào cũng trúng. Tôi còn nhớ ánh mắt sáng rực của cậu khi khoe những xấp tiền mới, mùi thuốc lá và rượu phả ra trong những trận cười hào hứng.
Hồi ấy, tôi không hiểu. Giờ nghĩ lại, mới thấy cái “may mắn” ấy ghê rợn đến nhường nào.
Bởi chỉ ít lâu sau, cậu chế/t. Một buổi sáng, người ta phát hiện cậu nằm gục trong phòng, miệng đầy máu, mắt trợn ngược, cổ họng sưng tím. Công an điều tra, bác sĩ pháp y soi xét, nhưng không tìm ra chất độc hay nguyên nhân rõ ràng. Kết luận: “vỡ t/im đột ngột.” Hồi đó cậu còn được lên báo như một ca bệnh lý kì lạ cả thế giới ghi nhận được mấy ca.
Tôi nhớ khuôn mặt lo lắng của bố lúc đó, trông cũng giống như khuôn mặt bình thản của ông bây giờ.
Từ đó, trong nhà không ai dám nhắc đến giấc mơ mèo nữa. Chỉ có tôi – càng lớn, càng thấy ám ảnh vì những giấc mơ của mình giống hệt cậu ngày xưa.
Thế nhưng, tôi luôn tự nhủ mình không thể tin vào những chuyện ma quái. Thời đại này, người ta giải thích được gần hết bằng khoa học, còn tôi - một sinh viên xuất sắc - chẳng lẽ lại run rẩy vì vài cơn ác mộng? Thế nhưng, nỗi sợ vẫn cứ âm ỉ như một cái dằm trong ngực. Mỗi lần con mèo lặng lẽ nhìn tôi trong đêm, đôi mắt nó vàng lửa, tôi lại nhớ đến cậu… và cái chế/t bất ngờ của cậu.
Một đêm, sau khi tỉnh dậy từ cơn mơ đầy máu, tôi ngồi thẫn thờ trước bàn học, đầu óc quay cuồng. Ý nghĩ ngu ngốc lóe lên: Nếu thật sự có điềm, thì thử xem sao… Tôi run run nhắn tin cho thằng bạn.
“đánh tao con đề thẳng 74, 500k”
Thằng bạn tôi buông vài câu châm chọc, nó chắc tôi bị mèo cắn nên mới chơi lớn như vậy, còn khuyên tôi đi chích ngừa đi.
Vậy mà ngay chiều hôm sau, tiếng ngân hàng báo chuyển tiền vang lên ngay lúc 17h chiều, tôi hết sức bất ngờ, khi tài khoản của tôi tăng thêm ba mươi lăm triệu. Con số trùng khớp. Tôi chế/t lặng. Một niềm vui méo mó thoáng chốc ập đến, nhưng liền bị đè nát bởi cảm giác rùng rợn gai người. Thằng bạn tôi nhắn tin xin số với một giọng điệu đểu cáng không thể chấp nhận được. Nó không hề biết tôi đang sợ hãi đến thế nào.
Vài ngày sau, bố đưa cho tôi một hộp gỗ nhỏ. Nói đó là quà tặng do tôi đạt danh hiệu sinh viên xuất sắc nhất khoa. Bên trong là một sợi dây chuyền bạch kim, mặt khắc hoa văn công phu, long lanh đến mức tôi tưởng như nó nuốt lấy ánh sáng trong phòng, trị giá của nó phải lớn gấp năm lần số tiền tôi trúng đề.
Ông nói: “Đeo vào đi, đây là quà mừng.” Lúc đó tôi mừng lắm.
Nhưng mọi thứ đổi thay nhanh chóng. Ngay từ những ngày đầu đeo, những rắc rối vụn vặt liên tục ập đến: đồ trong bếp bỗng vỡ nát, tôi bị trượt ngã ở sân trường, mối quan hệ bạn bè co cụm lại vì vài hiểu lầm nhỏ bỗng bị thổi phồng. Mỗi chuyện riêng lẻ thì vô hại, nhưng khi xếp lại, chúng tạo thành một đường rạn lạnh lùng khắp đời tôi.
Ở nhà, bà nội không còn nhìn tôi với ánh mắt trước kia. Bà trở nên khô cằn, lời nói như dao: những câu đả kích, những mỉa mai không cần che giấu. Bà nhắc đi nhắc lại rằng con gái nên “lấy chồng đi cho xong”, rằng tôi làm phiền nhà, rằng nên dẹp mộng học hành sang một bên. Lời bà lạnh, khắc khe, không cho tôi chỗ để trả lời – nhưng sự im lặng của bố tôi trước những lời đả kích của bà mới là thứ khiến tôi đau lòng.
Con mèo thì khác; nó liên tục đi theo tôi, cái nhìn nó dành cho tôi có thứ gì đó khác thường: không phải trìu mến mà là đo đếm, nó dường như đếm những ngày còn lại của tôi tính từ ngày tôi đeo sợi dây chuyền. Tôi đã cố tháo sợi dây ra nhưng bố tôi nổi giận đùng đùng bắt tôi phải đeo cho bằng được.
Đêm 13/07 – âm lịch
Đêm hôm ấy, cơn ác mộng đến như một kẻ rình rập đã chờ sẵn. Tôi mơ thấy mình đang nằm trong chính căn phòng quen thuộc, nhưng ánh sáng mờ đặc như khói, thở một hơi cũng nặng nhọc. Ngực tôi như có một bàn tay vô hình ép xuống, càng lúc càng chặt, khiến tôi nghẹt thở, không thể động đậy. Trong bóng tối, đôi mắt con mèo lóe lên, sáng như hai vệt lửa xanh. Nó nhảy lên bụng tôi, toàn thân nó nặng bất thường, bộ móng sắc bén bám chặt vào da thịt, giữ tôi lại. Tôi muốn hét, muốn cựa quậy, nhưng cổ họng nghẹn cứng, chỉ phát ra những tiếng rên khàn khàn.
Tôi giật mình tỉnh dậy trong trạng thái y hệt: ngực nặng, hơi thở đứt quãng, mồ hôi túa ra ướt cả gối. Con mèo thật sự đang ngồi trên ngực tôi, nhìn trân trân, và khi tôi vừa chớp mắt thì nó phóng vút xuống giường, biến mất ra ngoài hành lang.
Ngày 14/07 – âm lịch
Tôi không thể chịu nổi cái không khí ngột ngạt trong nhà, mọi thứ trở nên nặng nề. Bà ở trong phòng nhưng tiếng chửi rủa văng khắp phòng khách. Với tôi bà lúc này như một thứ gì đó lạ lẫm, bà bồn chồn, nôn nóng và cực kì khó tính, như thể bà chỉ muốn tôi chế/t càng nhanh càng tốt.
Quá sức chịu đựng, tôi nói bố lấy xe chở tôi đi một vòng, ông lưỡng lự đôi chút rồi cũng đánh xe ra ngoài. Tôi tưởng mình sẽ được thoát ra khỏi cái không khí ngột ngạt trong nhà, nhưng lạ lùng thay, xe cứ chạy vòng vòng qua những con đường quen thuộc, rồi lại quay về điểm cũ. Tôi nhìn qua cửa kính, phố xá như dài bất tận, đèn đường nhập nhòe trong mưa bụi.
Bầu trời đen sầm lại, rồi tiếng sấm ầm ầm nổ tung. Gió nổi lên dữ dội, mưa như xối thẳng xuống mặt kính. Tôi nắm chặt tay bố, cố giấu đi nỗi sợ đang dâng tràn. Khuôn mặt bố tôi cực kì căng thẳng như thể ông định làm gì đó nhưng không dám làm.
Khi xe dừng lại ở một ngã tư đèn đỏ, trước mặt chúng tôi, một cái cây lớn nghiêng một cách từ từ, tiêng răng rắc vang lên một cách đầy đe dọa, cái cây bị gió quật bật gốc. Tôi kịp thấy từng vệt rễ bật tung trong tia chớp sáng lòa — rồi cả thân cây đổ ập xuống, nhắm thẳng vào chiếc xe hai bố con đang ngồi…
sợi dây chuyền bạc trên cổ mình văng ra khỏi áo, ánh lên một vệt sáng chói mắt.
“ẦM!”
Cây cổ thụ gãy ngang, bổ thẳng xuống mui xe. Toàn bộ chiếc xe chấn động dữ dội, sắt thép gầm rú, khung xe oằn lại. Kính chắn gió nổ tung, từng mảnh thủy tinh vỡ vụn bắn tung tóe như cơn mưa dao bén. Một mảnh găm vào má tôi, rát buốt, rồi máu nóng ròng ròng chảy xuống môi, vị tanh mặn nghẹn lại trong cổ họng.
Tôi ho sặc, nghẹt thở — tiếng thở gấp gáp chỉ còn là tiếng rít khò khè. Cả thân thể như bị dằn ép xuống ghế, không thể nhúc nhích. Cái mùi ngai ngái của nhựa cây tươi trộn lẫn với mùi xăng rò rỉ, mùi da ghế cháy khét và mùi máu loang hòa thành thứ mùi hỗn loạn khiến dạ dày tôi quặn thắt.
Bên cạnh, bố tôi cố với tay tôi, nhưng máu tràn xuống thái dương ông, đôi mắt dại đi vì chấn động. Ông mở miệng gọi tên tôi, nhưng tiếng gọi chỉ còn là hơi thở đứt quãng trong cổ.
Trong khoảnh khắc ấy, cô nghe thấy tiếng mèo kêu - không biết là thật hay vọng từ cõi mơ. Tiếng “meo…” kéo dài, rợn ngợp trong đầu, như tiếng cười quái gở, chậm rãi bám riết lấy từng nhịp tim đang co thắt, rồi tắt lịm trong tiếng mưa xối xả.
Tôi vùng vẫy, nhưng không khí như rút sạch, hai phổi co rút lại, đau nhói như có bàn tay vô hình bóp nghẹt. Trong giây phút ý thức mờ đi, hình ảnh cuối cùng cô thấy là gương mặt cha mình, bê bết máu, mắt mở trừng trừng nhìn cô — vừa lo sợ vừa bất lực.
Rồi tất cả chìm vào một màu đen đặc quánh.
Tôi tỉnh lại giữa mùi cồn bệnh viện, đầu vẫn còn choáng váng nhưng tôi có ý thức về tất cả những gì đã xảy ra, về tai nạn, về con mèo về ánh sáng kì lạ của mặt dây chuyền. Bố tôi ngồi bên cạnh đầu và tay ông băng bó. Nhưng tất cả không là gì so với những gì tôi nghe được từ bố.
Bà đã mất và đã chôn được một ngày.
Tôi nằm đó, chân bó bột nặng nề, từng nhịp thở phập phồng vì đau tức. Tin bà mất khiến tôi như ngạt thở. Sao mọi chuyện lại dồn dập đến thế? Tai nạn, m/áu me, xươ/ng gãy… và bây giờ là cái chế/t của bà. Trong cơn tức giận mù quáng, tôi quay sang trách bố. Tôi gào lên, bảo rằng chính cái dây chuyền ông tặng đã mang đến điềm gở. Nó chẳng phải là hộ mệnh gì cả, mà là một thứ quái ám gieo xui rủi lên gia đình này.
Nhưng bố không nổi nóng. Ông bình tĩnh đến lạ. Ông nhìn tôi, ánh mắt vừa thương xót vừa cứng rắn, rồi bắt đầu kể ra thứ sự thật mà tôi chưa từng dám nghĩ tới.
Ông nói: “Con không hiểu đâu… sợi dây chuyền này không hề xui. Nó là bùa hộ mệnh, là thứ duy nhất giữ con khỏi tay bà. Thực ra… mẹ của bố – tức là bà nội của con – lẽ ra đã chế/t từ hai mươi năm trước rồi.”
Tôi sững người.
Ông kể, cái ngày đó bà nằm bất động, tim ngừng đập. Thế nhưng, chỉ một khoảnh khắc sau khi con mèo trong nhà nhảy qua x/ác bà, bà đột nhiên sống lại. Và từ đó, bà cứ sống… sống mãi cùng với con mèo.
Bố còn nói, không phải ngẫu nhiên mà bà luôn nuôi mèo. Thực chất, từ xưa bà đã nuôi linh miêu – thứ quái vật dùng để cầu tài, trấn áp đối thủ kinh doanh. Cứ vài năm, bà lại bảo con mèo cũ bỏ đi, rồi mang về một con mới giống hệt. Nhưng bố thì biết: chẳng có con mèo nào chế/t cả, nó vẫn chỉ là một. Thứ đó theo bà suốt từ thời bố còn nhỏ năm nay.
Ông dừng lại, giọng chùng xuống, mắt nhìn xa xăm: “Em trai bố – con trai út của bà – con còn nhớ không? Nó chế/t cách đây mười năm. Trước khi chế/t, nó cũng mơ thấy mèo, rồi gặp tai nạn liên tiếp. Giờ… tới lượt con. Bố tin bà đã tế sống chính máu mủ trong nhà để đổi lấy tuổi thọ. Cứ mười năm, phải có một người ngã xuống.”
Tôi run lên, không tin. Tôi lắc đầu, gào trong nước mắt: “Không thể nào! Bà chỉ là một người bình thường! Đây là mớ hoang đường thôi!”
Bố nhìn tôi, ánh mắt đau đáu nhưng kiên quyết: “Nếu con không tin… bố sẽ cho con thấy.”
Ông lấy điện thoại, mở đoạn camera bí mật đặt trong phòng bà. Hình ảnh hiện lên mờ mờ, nhưng tôi thấy rõ ràng.
Bà tôi bồn chồn, sợ hãi như trốn tránh thứ gì đó, bà van xin một thực thể vô hình, chạy vòng vòng quanh nhà nhưng không dám chạy ra ngoài. Bà đánh đuổi tất cả những người họ hàng tới thăm, không ăn uống gì cả.
Đúng 12 giờ khuya, ngày mười sáu âm lịch – hai ngày sau tai nạn. Bà tôi nằm trên giường, bất ngờ co giật, gào thét như bị bóp nghẹt. Có một thứ gì đó, mờ tối, không rõ hình dạng, đang đè chặt bà xuống, vật bà đến chế/t trong cơn đau đớn khủng khiếp.
Và con mèo… nó chỉ ngồi bên, im lìm như một kẻ chứng kiến. Đến khi bà hoàn toàn bất động, nó tiến lại, cắn xé một phần th/ịt trên t/hi thể bà… rồi bỏ đi, biến mất vào bóng tối.
Tôi chế/t lặng. Toàn thân lạnh toát, bàn tay run rẩy muốn buông cả điện thoại. Mọi lời trách móc, mọi giận dữ trong tôi bỗng tan biến, chỉ còn lại một khoảng rỗng sâu hoắm.
Nhưng, một băn khoăn khác hiện lên trong lòng. Tôi nhìn thẳng vào bố hỏi: “Tại sao bố biết bà nuôi linh miêu ngay từ đầu, nhưng bố không tìm cách hóa giải, có phải bố biết cậu bị linh miêu hại ngay lúc đó phải không?
Bố tôi đứng lên nhìn tôi một hồi lâu với một ánh nhìn vừa ăn năn vùa đáng sợ.
“Bố không còn cách nào khác, việc kinh doanh của gia đình phải tiếp tục”
“thế giờ nó còn tiếp tục không?” tôi hỏi một cách lo lắng.
“nghiệp đó bố sẽ tự gánh”
Ông nói, rồi lại bình tĩnh đi ra, bước chân nhẹ nhàng di chuyển thanh thoát như một con mèo.
Liệu đó có còn là bố tôi nữa không?
Tôi bần thần không biết câu trả lời là gì? Không biết tôi có nên trở về nhà không nữa?
 
“Bà tôi có nuôi một con mèo.” Đó luôn là lời văn mà tôi ghi nguệch ngoạc trong những bài văn thời tiểu học, vì Bà tôi là niềm tự hào của cả nhà – một bà già gầy gò nhưng rắn rỏi, đôi mắt sáng, giọng nói rành rọt như có sức thôi mien, bà hết sức nhanh nhẹn cả trong di chuyển lẫn tốc độ xử lý công việc. Cả một cơ ngơi cửa hàng đồ gỗ lớn nhất phố là do một tay bà gây dựng, rồi truyền lại cho bố tôi. Nhưng với riêng tôi, ký ức sâu đậm nhất không phải là cửa tiệm hay những món đồ bà bán, mà chính là bóng dáng bà ngồi bên khung cửa, vuốt ve con mèo đen đã theo bà từ khi tôi còn là đứa bé tiểu học.
Năm nay tôi hai mươi tuổi, còn con mèo ấy vẫn tồn tại, lặng lẽ ngồi dưới chân bà mỗi tối. Nó già quá lâu, già một cách bất thường. Mỗi khi tôi nhìn vào đôi mắt xanh ngả sang vàng của nó, một cảm giác lạnh lẽo lại trườn qua sống lưng. Người ta bảo mèo chỉ sống được hơn chục năm, nhưng con mèo nhà tôi dường như chẳng hề lão hóa, thậm chí vẫn còn nhanh nhẹn, quẫy đuôi, leo bàn, chiến với lũ mèo hàng xóm rất hang. Chỉ có điều là nó chỉ ăn thịt sống, bà tôi nói lỡ nuôi như vậy từ hồi đầu nên giờ đưa cả pa-tê tôi mua nó cũng không them đếm xỉa.
Bố tôi từng kể, bà đã có một lần suýt vô qua/n tài nằm. Khi ấy, tôi còn chưa ra đời. Bà đột quỵ, tim ngừng đập, bác sĩ lắc đầu ngay tại nhà, bố và cậu để bà nằm trên giường giữa phòng khách chờ đội khâm liệm tới. Thân bằng quyến thuộc đứng chật sân.
Nhưng rồi điều quái lạ xảy ra. Con mèo đen không hiểu bằng cách nào đã lọt vào phòng, nhảy phắt lên người bà rồi vọt xuống. Ai đó hét lên, “Mau đuổi nó đi, kẻo x/ác bật dậy!” – nhưng chưa kịp thì một tiếng động vang lên.
Bà… từ từ ngồi dậy.
Bố tôi bảo cả nhà khiếp đảm. Có người khóc vì mừng, có người sợ đến mức quỵ ngã.
Bác sĩ được gọi đến ngày, khám lại xong xuôi ông ấy bèn xin lỗi cả nhà, nói có lẽ đã chẩn đoán sai, rằng bà chỉ hôn mê sâu.
Nhưng theo lời bố tôi kể lại. Ông bảo lúc ấy, đôi mắt bà mở ra, sáng quắc như ánh mắt của chính con mèo.
Nhưng lạ thay, bà sống tiếp, khỏe mạnh, minh mẫn, vẫn điều hành cửa hàng thêm 10 năm nữa trước khi bàn giao cho bố tôi. Người ngoài khen bà phúc lớn mệnh dày. Nhưng trong nhà, không ai dám nhắc đến chuyện con mèo nữa.
Ấy thế mà từ dạo tết đến giờ, tôi bắt đầu mơ thấy mèo. Ban đầu chỉ là những cơn mơ lướt qua, nơi bóng đen thấp thoáng trong ngõ, đôi mắt sáng lên như hai đốm lửa vàng rực, dõi theo tôi từng bước. Tôi cố chạy, nhưng tiếng chân mèo lại khẽ khàng bám sát sau lưng, càng lúc càng gần.
Rồi những đêm kế tiếp, giấc mơ trở nên dữ dội hơn. Con mèo không còn đứng xa, mà lao tới cào nát tay tôi. Tôi tỉnh giấc, mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng, bàn tay vẫn còn rát như thật. Có lần, tôi thấy nó nhảy phắt lên ngực, miệng ngoạm vào cổ họng, hơi thở nó hôi tanh, rít gấp, máu trong mơ trào ra nóng bỏng đến mức tôi nghẹn thở khi tỉnh lại.
Đỉnh điểm là giấc mơ ngay trước tháng Bảy âm lịch. Trong mơ, tôi nằm bất động, toàn thân cứng đờ. Con mèo đen ấy to lớn gấp đôi bình thường, mắt nó sáng đỏ rực, hàm răng nhọn hoắt. Nó x/é to/ạc bụng tôi, ngoạm từng mảng t/hịt, má/u phun nóng hổi, chảy thành dòng. Tôi nghe rõ tiếng nhai nuốt lạo xạo, tiếng xư/ơng mình bị nghiền vụn. Tôi muốn hét lên, nhưng cổ họ/ng bị móng vuốt xé nát, chỉ còn tiếng ú ớ trong tuyệt vọng.
Tôi tỉnh dậy, hét đến khản cổ. Cả người run rẩy, bụng quặn thắt, ngực bỏng rát. Từ đó, tôi không dám nhìn thẳng vào con mèo nhà mình nữa. Dù bố tôi nói đó chỉ là bệnh tâm lý thôi những thật sự tôi không dám tiếp xúc với con mèo.
Mặc dù bố tôi hết sức động viên nhưng tôi có lý do để sợ. Tôi nhớ, khi mười tuổi, cậu út – em trai của bố – từng kể cho tôi nghe những giấc mơ về mèo. Cậu nói chúng cũng rượt đuổi, cũng cắn xé, cũng cào nát ng/ười cậu. Nhưng khác tôi, cậu lại cười. Cậu bảo đó là “điềm may”, rằng mỗi lần mơ thấy mèo, cậu đều đánh số đề, và lần nào cũng trúng. Tôi còn nhớ ánh mắt sáng rực của cậu khi khoe những xấp tiền mới, mùi thuốc lá và rượu phả ra trong những trận cười hào hứng.
Hồi ấy, tôi không hiểu. Giờ nghĩ lại, mới thấy cái “may mắn” ấy ghê rợn đến nhường nào.
Bởi chỉ ít lâu sau, cậu chế/t. Một buổi sáng, người ta phát hiện cậu nằm gục trong phòng, miệng đầy máu, mắt trợn ngược, cổ họng sưng tím. Công an điều tra, bác sĩ pháp y soi xét, nhưng không tìm ra chất độc hay nguyên nhân rõ ràng. Kết luận: “vỡ t/im đột ngột.” Hồi đó cậu còn được lên báo như một ca bệnh lý kì lạ cả thế giới ghi nhận được mấy ca.
Tôi nhớ khuôn mặt lo lắng của bố lúc đó, trông cũng giống như khuôn mặt bình thản của ông bây giờ.
Từ đó, trong nhà không ai dám nhắc đến giấc mơ mèo nữa. Chỉ có tôi – càng lớn, càng thấy ám ảnh vì những giấc mơ của mình giống hệt cậu ngày xưa.
Thế nhưng, tôi luôn tự nhủ mình không thể tin vào những chuyện ma quái. Thời đại này, người ta giải thích được gần hết bằng khoa học, còn tôi - một sinh viên xuất sắc - chẳng lẽ lại run rẩy vì vài cơn ác mộng? Thế nhưng, nỗi sợ vẫn cứ âm ỉ như một cái dằm trong ngực. Mỗi lần con mèo lặng lẽ nhìn tôi trong đêm, đôi mắt nó vàng lửa, tôi lại nhớ đến cậu… và cái chế/t bất ngờ của cậu.
Một đêm, sau khi tỉnh dậy từ cơn mơ đầy máu, tôi ngồi thẫn thờ trước bàn học, đầu óc quay cuồng. Ý nghĩ ngu ngốc lóe lên: Nếu thật sự có điềm, thì thử xem sao… Tôi run run nhắn tin cho thằng bạn.
“đánh tao con đề thẳng 74, 500k”
Thằng bạn tôi buông vài câu châm chọc, nó chắc tôi bị mèo cắn nên mới chơi lớn như vậy, còn khuyên tôi đi chích ngừa đi.
Vậy mà ngay chiều hôm sau, tiếng ngân hàng báo chuyển tiền vang lên ngay lúc 17h chiều, tôi hết sức bất ngờ, khi tài khoản của tôi tăng thêm ba mươi lăm triệu. Con số trùng khớp. Tôi chế/t lặng. Một niềm vui méo mó thoáng chốc ập đến, nhưng liền bị đè nát bởi cảm giác rùng rợn gai người. Thằng bạn tôi nhắn tin xin số với một giọng điệu đểu cáng không thể chấp nhận được. Nó không hề biết tôi đang sợ hãi đến thế nào.
Vài ngày sau, bố đưa cho tôi một hộp gỗ nhỏ. Nói đó là quà tặng do tôi đạt danh hiệu sinh viên xuất sắc nhất khoa. Bên trong là một sợi dây chuyền bạch kim, mặt khắc hoa văn công phu, long lanh đến mức tôi tưởng như nó nuốt lấy ánh sáng trong phòng, trị giá của nó phải lớn gấp năm lần số tiền tôi trúng đề.
Ông nói: “Đeo vào đi, đây là quà mừng.” Lúc đó tôi mừng lắm.
Nhưng mọi thứ đổi thay nhanh chóng. Ngay từ những ngày đầu đeo, những rắc rối vụn vặt liên tục ập đến: đồ trong bếp bỗng vỡ nát, tôi bị trượt ngã ở sân trường, mối quan hệ bạn bè co cụm lại vì vài hiểu lầm nhỏ bỗng bị thổi phồng. Mỗi chuyện riêng lẻ thì vô hại, nhưng khi xếp lại, chúng tạo thành một đường rạn lạnh lùng khắp đời tôi.
Ở nhà, bà nội không còn nhìn tôi với ánh mắt trước kia. Bà trở nên khô cằn, lời nói như dao: những câu đả kích, những mỉa mai không cần che giấu. Bà nhắc đi nhắc lại rằng con gái nên “lấy chồng đi cho xong”, rằng tôi làm phiền nhà, rằng nên dẹp mộng học hành sang một bên. Lời bà lạnh, khắc khe, không cho tôi chỗ để trả lời – nhưng sự im lặng của bố tôi trước những lời đả kích của bà mới là thứ khiến tôi đau lòng.
Con mèo thì khác; nó liên tục đi theo tôi, cái nhìn nó dành cho tôi có thứ gì đó khác thường: không phải trìu mến mà là đo đếm, nó dường như đếm những ngày còn lại của tôi tính từ ngày tôi đeo sợi dây chuyền. Tôi đã cố tháo sợi dây ra nhưng bố tôi nổi giận đùng đùng bắt tôi phải đeo cho bằng được.
Đêm 13/07 – âm lịch
Đêm hôm ấy, cơn ác mộng đến như một kẻ rình rập đã chờ sẵn. Tôi mơ thấy mình đang nằm trong chính căn phòng quen thuộc, nhưng ánh sáng mờ đặc như khói, thở một hơi cũng nặng nhọc. Ngực tôi như có một bàn tay vô hình ép xuống, càng lúc càng chặt, khiến tôi nghẹt thở, không thể động đậy. Trong bóng tối, đôi mắt con mèo lóe lên, sáng như hai vệt lửa xanh. Nó nhảy lên bụng tôi, toàn thân nó nặng bất thường, bộ móng sắc bén bám chặt vào da thịt, giữ tôi lại. Tôi muốn hét, muốn cựa quậy, nhưng cổ họng nghẹn cứng, chỉ phát ra những tiếng rên khàn khàn.
Tôi giật mình tỉnh dậy trong trạng thái y hệt: ngực nặng, hơi thở đứt quãng, mồ hôi túa ra ướt cả gối. Con mèo thật sự đang ngồi trên ngực tôi, nhìn trân trân, và khi tôi vừa chớp mắt thì nó phóng vút xuống giường, biến mất ra ngoài hành lang.
Ngày 14/07 – âm lịch
Tôi không thể chịu nổi cái không khí ngột ngạt trong nhà, mọi thứ trở nên nặng nề. Bà ở trong phòng nhưng tiếng chửi rủa văng khắp phòng khách. Với tôi bà lúc này như một thứ gì đó lạ lẫm, bà bồn chồn, nôn nóng và cực kì khó tính, như thể bà chỉ muốn tôi chế/t càng nhanh càng tốt.
Quá sức chịu đựng, tôi nói bố lấy xe chở tôi đi một vòng, ông lưỡng lự đôi chút rồi cũng đánh xe ra ngoài. Tôi tưởng mình sẽ được thoát ra khỏi cái không khí ngột ngạt trong nhà, nhưng lạ lùng thay, xe cứ chạy vòng vòng qua những con đường quen thuộc, rồi lại quay về điểm cũ. Tôi nhìn qua cửa kính, phố xá như dài bất tận, đèn đường nhập nhòe trong mưa bụi.
Bầu trời đen sầm lại, rồi tiếng sấm ầm ầm nổ tung. Gió nổi lên dữ dội, mưa như xối thẳng xuống mặt kính. Tôi nắm chặt tay bố, cố giấu đi nỗi sợ đang dâng tràn. Khuôn mặt bố tôi cực kì căng thẳng như thể ông định làm gì đó nhưng không dám làm.
Khi xe dừng lại ở một ngã tư đèn đỏ, trước mặt chúng tôi, một cái cây lớn nghiêng một cách từ từ, tiêng răng rắc vang lên một cách đầy đe dọa, cái cây bị gió quật bật gốc. Tôi kịp thấy từng vệt rễ bật tung trong tia chớp sáng lòa — rồi cả thân cây đổ ập xuống, nhắm thẳng vào chiếc xe hai bố con đang ngồi…
sợi dây chuyền bạc trên cổ mình văng ra khỏi áo, ánh lên một vệt sáng chói mắt.
“ẦM!”
Cây cổ thụ gãy ngang, bổ thẳng xuống mui xe. Toàn bộ chiếc xe chấn động dữ dội, sắt thép gầm rú, khung xe oằn lại. Kính chắn gió nổ tung, từng mảnh thủy tinh vỡ vụn bắn tung tóe như cơn mưa dao bén. Một mảnh găm vào má tôi, rát buốt, rồi máu nóng ròng ròng chảy xuống môi, vị tanh mặn nghẹn lại trong cổ họng.
Tôi ho sặc, nghẹt thở — tiếng thở gấp gáp chỉ còn là tiếng rít khò khè. Cả thân thể như bị dằn ép xuống ghế, không thể nhúc nhích. Cái mùi ngai ngái của nhựa cây tươi trộn lẫn với mùi xăng rò rỉ, mùi da ghế cháy khét và mùi máu loang hòa thành thứ mùi hỗn loạn khiến dạ dày tôi quặn thắt.
Bên cạnh, bố tôi cố với tay tôi, nhưng máu tràn xuống thái dương ông, đôi mắt dại đi vì chấn động. Ông mở miệng gọi tên tôi, nhưng tiếng gọi chỉ còn là hơi thở đứt quãng trong cổ.
Trong khoảnh khắc ấy, cô nghe thấy tiếng mèo kêu - không biết là thật hay vọng từ cõi mơ. Tiếng “meo…” kéo dài, rợn ngợp trong đầu, như tiếng cười quái gở, chậm rãi bám riết lấy từng nhịp tim đang co thắt, rồi tắt lịm trong tiếng mưa xối xả.
Tôi vùng vẫy, nhưng không khí như rút sạch, hai phổi co rút lại, đau nhói như có bàn tay vô hình bóp nghẹt. Trong giây phút ý thức mờ đi, hình ảnh cuối cùng cô thấy là gương mặt cha mình, bê bết máu, mắt mở trừng trừng nhìn cô — vừa lo sợ vừa bất lực.
Rồi tất cả chìm vào một màu đen đặc quánh.
Tôi tỉnh lại giữa mùi cồn bệnh viện, đầu vẫn còn choáng váng nhưng tôi có ý thức về tất cả những gì đã xảy ra, về tai nạn, về con mèo về ánh sáng kì lạ của mặt dây chuyền. Bố tôi ngồi bên cạnh đầu và tay ông băng bó. Nhưng tất cả không là gì so với những gì tôi nghe được từ bố.
Bà đã mất và đã chôn được một ngày.
Tôi nằm đó, chân bó bột nặng nề, từng nhịp thở phập phồng vì đau tức. Tin bà mất khiến tôi như ngạt thở. Sao mọi chuyện lại dồn dập đến thế? Tai nạn, m/áu me, xươ/ng gãy… và bây giờ là cái chế/t của bà. Trong cơn tức giận mù quáng, tôi quay sang trách bố. Tôi gào lên, bảo rằng chính cái dây chuyền ông tặng đã mang đến điềm gở. Nó chẳng phải là hộ mệnh gì cả, mà là một thứ quái ám gieo xui rủi lên gia đình này.
Nhưng bố không nổi nóng. Ông bình tĩnh đến lạ. Ông nhìn tôi, ánh mắt vừa thương xót vừa cứng rắn, rồi bắt đầu kể ra thứ sự thật mà tôi chưa từng dám nghĩ tới.
Ông nói: “Con không hiểu đâu… sợi dây chuyền này không hề xui. Nó là bùa hộ mệnh, là thứ duy nhất giữ con khỏi tay bà. Thực ra… mẹ của bố – tức là bà nội của con – lẽ ra đã chế/t từ hai mươi năm trước rồi.”
Tôi sững người.
Ông kể, cái ngày đó bà nằm bất động, tim ngừng đập. Thế nhưng, chỉ một khoảnh khắc sau khi con mèo trong nhà nhảy qua x/ác bà, bà đột nhiên sống lại. Và từ đó, bà cứ sống… sống mãi cùng với con mèo.
Bố còn nói, không phải ngẫu nhiên mà bà luôn nuôi mèo. Thực chất, từ xưa bà đã nuôi linh miêu – thứ quái vật dùng để cầu tài, trấn áp đối thủ kinh doanh. Cứ vài năm, bà lại bảo con mèo cũ bỏ đi, rồi mang về một con mới giống hệt. Nhưng bố thì biết: chẳng có con mèo nào chế/t cả, nó vẫn chỉ là một. Thứ đó theo bà suốt từ thời bố còn nhỏ năm nay.
Ông dừng lại, giọng chùng xuống, mắt nhìn xa xăm: “Em trai bố – con trai út của bà – con còn nhớ không? Nó chế/t cách đây mười năm. Trước khi chế/t, nó cũng mơ thấy mèo, rồi gặp tai nạn liên tiếp. Giờ… tới lượt con. Bố tin bà đã tế sống chính máu mủ trong nhà để đổi lấy tuổi thọ. Cứ mười năm, phải có một người ngã xuống.”
Tôi run lên, không tin. Tôi lắc đầu, gào trong nước mắt: “Không thể nào! Bà chỉ là một người bình thường! Đây là mớ hoang đường thôi!”
Bố nhìn tôi, ánh mắt đau đáu nhưng kiên quyết: “Nếu con không tin… bố sẽ cho con thấy.”
Ông lấy điện thoại, mở đoạn camera bí mật đặt trong phòng bà. Hình ảnh hiện lên mờ mờ, nhưng tôi thấy rõ ràng.
Bà tôi bồn chồn, sợ hãi như trốn tránh thứ gì đó, bà van xin một thực thể vô hình, chạy vòng vòng quanh nhà nhưng không dám chạy ra ngoài. Bà đánh đuổi tất cả những người họ hàng tới thăm, không ăn uống gì cả.
Đúng 12 giờ khuya, ngày mười sáu âm lịch – hai ngày sau tai nạn. Bà tôi nằm trên giường, bất ngờ co giật, gào thét như bị bóp nghẹt. Có một thứ gì đó, mờ tối, không rõ hình dạng, đang đè chặt bà xuống, vật bà đến chế/t trong cơn đau đớn khủng khiếp.
Và con mèo… nó chỉ ngồi bên, im lìm như một kẻ chứng kiến. Đến khi bà hoàn toàn bất động, nó tiến lại, cắn xé một phần th/ịt trên t/hi thể bà… rồi bỏ đi, biến mất vào bóng tối.
Tôi chế/t lặng. Toàn thân lạnh toát, bàn tay run rẩy muốn buông cả điện thoại. Mọi lời trách móc, mọi giận dữ trong tôi bỗng tan biến, chỉ còn lại một khoảng rỗng sâu hoắm.
Nhưng, một băn khoăn khác hiện lên trong lòng. Tôi nhìn thẳng vào bố hỏi: “Tại sao bố biết bà nuôi linh miêu ngay từ đầu, nhưng bố không tìm cách hóa giải, có phải bố biết cậu bị linh miêu hại ngay lúc đó phải không?
Bố tôi đứng lên nhìn tôi một hồi lâu với một ánh nhìn vừa ăn năn vùa đáng sợ.
“Bố không còn cách nào khác, việc kinh doanh của gia đình phải tiếp tục”
“thế giờ nó còn tiếp tục không?” tôi hỏi một cách lo lắng.
“nghiệp đó bố sẽ tự gánh”
Ông nói, rồi lại bình tĩnh đi ra, bước chân nhẹ nhàng di chuyển thanh thoát như một con mèo.
Liệu đó có còn là bố tôi nữa không?
Tôi bần thần không biết câu trả lời là gì? Không biết tôi có nên trở về nhà không nữa?
Tau recommend tác phẩm kinh dị Vn thay vì kể
1. Bóng ma nhà mệ Hoát
...
Thằng nào có tiếp tục đi
 
“Bà tôi có nuôi một con mèo.” Đó luôn là lời văn mà tôi ghi nguệch ngoạc trong những bài văn thời tiểu học, vì Bà tôi là niềm tự hào của cả nhà – một bà già gầy gò nhưng rắn rỏi, đôi mắt sáng, giọng nói rành rọt như có sức thôi mien, bà hết sức nhanh nhẹn cả trong di chuyển lẫn tốc độ xử lý công việc. Cả một cơ ngơi cửa hàng đồ gỗ lớn nhất phố là do một tay bà gây dựng, rồi truyền lại cho bố tôi. Nhưng với riêng tôi, ký ức sâu đậm nhất không phải là cửa tiệm hay những món đồ bà bán, mà chính là bóng dáng bà ngồi bên khung cửa, vuốt ve con mèo đen đã theo bà từ khi tôi còn là đứa bé tiểu học.
Năm nay tôi hai mươi tuổi, còn con mèo ấy vẫn tồn tại, lặng lẽ ngồi dưới chân bà mỗi tối. Nó già quá lâu, già một cách bất thường. Mỗi khi tôi nhìn vào đôi mắt xanh ngả sang vàng của nó, một cảm giác lạnh lẽo lại trườn qua sống lưng. Người ta bảo mèo chỉ sống được hơn chục năm, nhưng con mèo nhà tôi dường như chẳng hề lão hóa, thậm chí vẫn còn nhanh nhẹn, quẫy đuôi, leo bàn, chiến với lũ mèo hàng xóm rất hang. Chỉ có điều là nó chỉ ăn thịt sống, bà tôi nói lỡ nuôi như vậy từ hồi đầu nên giờ đưa cả pa-tê tôi mua nó cũng không them đếm xỉa.
Bố tôi từng kể, bà đã có một lần suýt vô qua/n tài nằm. Khi ấy, tôi còn chưa ra đời. Bà đột quỵ, tim ngừng đập, bác sĩ lắc đầu ngay tại nhà, bố và cậu để bà nằm trên giường giữa phòng khách chờ đội khâm liệm tới. Thân bằng quyến thuộc đứng chật sân.
Nhưng rồi điều quái lạ xảy ra. Con mèo đen không hiểu bằng cách nào đã lọt vào phòng, nhảy phắt lên người bà rồi vọt xuống. Ai đó hét lên, “Mau đuổi nó đi, kẻo x/ác bật dậy!” – nhưng chưa kịp thì một tiếng động vang lên.
Bà… từ từ ngồi dậy.
Bố tôi bảo cả nhà khiếp đảm. Có người khóc vì mừng, có người sợ đến mức quỵ ngã.
Bác sĩ được gọi đến ngày, khám lại xong xuôi ông ấy bèn xin lỗi cả nhà, nói có lẽ đã chẩn đoán sai, rằng bà chỉ hôn mê sâu.
Nhưng theo lời bố tôi kể lại. Ông bảo lúc ấy, đôi mắt bà mở ra, sáng quắc như ánh mắt của chính con mèo.
Nhưng lạ thay, bà sống tiếp, khỏe mạnh, minh mẫn, vẫn điều hành cửa hàng thêm 10 năm nữa trước khi bàn giao cho bố tôi. Người ngoài khen bà phúc lớn mệnh dày. Nhưng trong nhà, không ai dám nhắc đến chuyện con mèo nữa.
Ấy thế mà từ dạo tết đến giờ, tôi bắt đầu mơ thấy mèo. Ban đầu chỉ là những cơn mơ lướt qua, nơi bóng đen thấp thoáng trong ngõ, đôi mắt sáng lên như hai đốm lửa vàng rực, dõi theo tôi từng bước. Tôi cố chạy, nhưng tiếng chân mèo lại khẽ khàng bám sát sau lưng, càng lúc càng gần.
Rồi những đêm kế tiếp, giấc mơ trở nên dữ dội hơn. Con mèo không còn đứng xa, mà lao tới cào nát tay tôi. Tôi tỉnh giấc, mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng, bàn tay vẫn còn rát như thật. Có lần, tôi thấy nó nhảy phắt lên ngực, miệng ngoạm vào cổ họng, hơi thở nó hôi tanh, rít gấp, máu trong mơ trào ra nóng bỏng đến mức tôi nghẹn thở khi tỉnh lại.
Đỉnh điểm là giấc mơ ngay trước tháng Bảy âm lịch. Trong mơ, tôi nằm bất động, toàn thân cứng đờ. Con mèo đen ấy to lớn gấp đôi bình thường, mắt nó sáng đỏ rực, hàm răng nhọn hoắt. Nó x/é to/ạc bụng tôi, ngoạm từng mảng t/hịt, má/u phun nóng hổi, chảy thành dòng. Tôi nghe rõ tiếng nhai nuốt lạo xạo, tiếng xư/ơng mình bị nghiền vụn. Tôi muốn hét lên, nhưng cổ họ/ng bị móng vuốt xé nát, chỉ còn tiếng ú ớ trong tuyệt vọng.
Tôi tỉnh dậy, hét đến khản cổ. Cả người run rẩy, bụng quặn thắt, ngực bỏng rát. Từ đó, tôi không dám nhìn thẳng vào con mèo nhà mình nữa. Dù bố tôi nói đó chỉ là bệnh tâm lý thôi những thật sự tôi không dám tiếp xúc với con mèo.
Mặc dù bố tôi hết sức động viên nhưng tôi có lý do để sợ. Tôi nhớ, khi mười tuổi, cậu út – em trai của bố – từng kể cho tôi nghe những giấc mơ về mèo. Cậu nói chúng cũng rượt đuổi, cũng cắn xé, cũng cào nát ng/ười cậu. Nhưng khác tôi, cậu lại cười. Cậu bảo đó là “điềm may”, rằng mỗi lần mơ thấy mèo, cậu đều đánh số đề, và lần nào cũng trúng. Tôi còn nhớ ánh mắt sáng rực của cậu khi khoe những xấp tiền mới, mùi thuốc lá và rượu phả ra trong những trận cười hào hứng.
Hồi ấy, tôi không hiểu. Giờ nghĩ lại, mới thấy cái “may mắn” ấy ghê rợn đến nhường nào.
Bởi chỉ ít lâu sau, cậu chế/t. Một buổi sáng, người ta phát hiện cậu nằm gục trong phòng, miệng đầy máu, mắt trợn ngược, cổ họng sưng tím. Công an điều tra, bác sĩ pháp y soi xét, nhưng không tìm ra chất độc hay nguyên nhân rõ ràng. Kết luận: “vỡ t/im đột ngột.” Hồi đó cậu còn được lên báo như một ca bệnh lý kì lạ cả thế giới ghi nhận được mấy ca.
Tôi nhớ khuôn mặt lo lắng của bố lúc đó, trông cũng giống như khuôn mặt bình thản của ông bây giờ.
Từ đó, trong nhà không ai dám nhắc đến giấc mơ mèo nữa. Chỉ có tôi – càng lớn, càng thấy ám ảnh vì những giấc mơ của mình giống hệt cậu ngày xưa.
Thế nhưng, tôi luôn tự nhủ mình không thể tin vào những chuyện ma quái. Thời đại này, người ta giải thích được gần hết bằng khoa học, còn tôi - một sinh viên xuất sắc - chẳng lẽ lại run rẩy vì vài cơn ác mộng? Thế nhưng, nỗi sợ vẫn cứ âm ỉ như một cái dằm trong ngực. Mỗi lần con mèo lặng lẽ nhìn tôi trong đêm, đôi mắt nó vàng lửa, tôi lại nhớ đến cậu… và cái chế/t bất ngờ của cậu.
Một đêm, sau khi tỉnh dậy từ cơn mơ đầy máu, tôi ngồi thẫn thờ trước bàn học, đầu óc quay cuồng. Ý nghĩ ngu ngốc lóe lên: Nếu thật sự có điềm, thì thử xem sao… Tôi run run nhắn tin cho thằng bạn.
“đánh tao con đề thẳng 74, 500k”
Thằng bạn tôi buông vài câu châm chọc, nó chắc tôi bị mèo cắn nên mới chơi lớn như vậy, còn khuyên tôi đi chích ngừa đi.
Vậy mà ngay chiều hôm sau, tiếng ngân hàng báo chuyển tiền vang lên ngay lúc 17h chiều, tôi hết sức bất ngờ, khi tài khoản của tôi tăng thêm ba mươi lăm triệu. Con số trùng khớp. Tôi chế/t lặng. Một niềm vui méo mó thoáng chốc ập đến, nhưng liền bị đè nát bởi cảm giác rùng rợn gai người. Thằng bạn tôi nhắn tin xin số với một giọng điệu đểu cáng không thể chấp nhận được. Nó không hề biết tôi đang sợ hãi đến thế nào.
Vài ngày sau, bố đưa cho tôi một hộp gỗ nhỏ. Nói đó là quà tặng do tôi đạt danh hiệu sinh viên xuất sắc nhất khoa. Bên trong là một sợi dây chuyền bạch kim, mặt khắc hoa văn công phu, long lanh đến mức tôi tưởng như nó nuốt lấy ánh sáng trong phòng, trị giá của nó phải lớn gấp năm lần số tiền tôi trúng đề.
Ông nói: “Đeo vào đi, đây là quà mừng.” Lúc đó tôi mừng lắm.
Nhưng mọi thứ đổi thay nhanh chóng. Ngay từ những ngày đầu đeo, những rắc rối vụn vặt liên tục ập đến: đồ trong bếp bỗng vỡ nát, tôi bị trượt ngã ở sân trường, mối quan hệ bạn bè co cụm lại vì vài hiểu lầm nhỏ bỗng bị thổi phồng. Mỗi chuyện riêng lẻ thì vô hại, nhưng khi xếp lại, chúng tạo thành một đường rạn lạnh lùng khắp đời tôi.
Ở nhà, bà nội không còn nhìn tôi với ánh mắt trước kia. Bà trở nên khô cằn, lời nói như dao: những câu đả kích, những mỉa mai không cần che giấu. Bà nhắc đi nhắc lại rằng con gái nên “lấy chồng đi cho xong”, rằng tôi làm phiền nhà, rằng nên dẹp mộng học hành sang một bên. Lời bà lạnh, khắc khe, không cho tôi chỗ để trả lời – nhưng sự im lặng của bố tôi trước những lời đả kích của bà mới là thứ khiến tôi đau lòng.
Con mèo thì khác; nó liên tục đi theo tôi, cái nhìn nó dành cho tôi có thứ gì đó khác thường: không phải trìu mến mà là đo đếm, nó dường như đếm những ngày còn lại của tôi tính từ ngày tôi đeo sợi dây chuyền. Tôi đã cố tháo sợi dây ra nhưng bố tôi nổi giận đùng đùng bắt tôi phải đeo cho bằng được.
Đêm 13/07 – âm lịch
Đêm hôm ấy, cơn ác mộng đến như một kẻ rình rập đã chờ sẵn. Tôi mơ thấy mình đang nằm trong chính căn phòng quen thuộc, nhưng ánh sáng mờ đặc như khói, thở một hơi cũng nặng nhọc. Ngực tôi như có một bàn tay vô hình ép xuống, càng lúc càng chặt, khiến tôi nghẹt thở, không thể động đậy. Trong bóng tối, đôi mắt con mèo lóe lên, sáng như hai vệt lửa xanh. Nó nhảy lên bụng tôi, toàn thân nó nặng bất thường, bộ móng sắc bén bám chặt vào da thịt, giữ tôi lại. Tôi muốn hét, muốn cựa quậy, nhưng cổ họng nghẹn cứng, chỉ phát ra những tiếng rên khàn khàn.
Tôi giật mình tỉnh dậy trong trạng thái y hệt: ngực nặng, hơi thở đứt quãng, mồ hôi túa ra ướt cả gối. Con mèo thật sự đang ngồi trên ngực tôi, nhìn trân trân, và khi tôi vừa chớp mắt thì nó phóng vút xuống giường, biến mất ra ngoài hành lang.
Ngày 14/07 – âm lịch
Tôi không thể chịu nổi cái không khí ngột ngạt trong nhà, mọi thứ trở nên nặng nề. Bà ở trong phòng nhưng tiếng chửi rủa văng khắp phòng khách. Với tôi bà lúc này như một thứ gì đó lạ lẫm, bà bồn chồn, nôn nóng và cực kì khó tính, như thể bà chỉ muốn tôi chế/t càng nhanh càng tốt.
Quá sức chịu đựng, tôi nói bố lấy xe chở tôi đi một vòng, ông lưỡng lự đôi chút rồi cũng đánh xe ra ngoài. Tôi tưởng mình sẽ được thoát ra khỏi cái không khí ngột ngạt trong nhà, nhưng lạ lùng thay, xe cứ chạy vòng vòng qua những con đường quen thuộc, rồi lại quay về điểm cũ. Tôi nhìn qua cửa kính, phố xá như dài bất tận, đèn đường nhập nhòe trong mưa bụi.
Bầu trời đen sầm lại, rồi tiếng sấm ầm ầm nổ tung. Gió nổi lên dữ dội, mưa như xối thẳng xuống mặt kính. Tôi nắm chặt tay bố, cố giấu đi nỗi sợ đang dâng tràn. Khuôn mặt bố tôi cực kì căng thẳng như thể ông định làm gì đó nhưng không dám làm.
Khi xe dừng lại ở một ngã tư đèn đỏ, trước mặt chúng tôi, một cái cây lớn nghiêng một cách từ từ, tiêng răng rắc vang lên một cách đầy đe dọa, cái cây bị gió quật bật gốc. Tôi kịp thấy từng vệt rễ bật tung trong tia chớp sáng lòa — rồi cả thân cây đổ ập xuống, nhắm thẳng vào chiếc xe hai bố con đang ngồi…
sợi dây chuyền bạc trên cổ mình văng ra khỏi áo, ánh lên một vệt sáng chói mắt.
“ẦM!”
Cây cổ thụ gãy ngang, bổ thẳng xuống mui xe. Toàn bộ chiếc xe chấn động dữ dội, sắt thép gầm rú, khung xe oằn lại. Kính chắn gió nổ tung, từng mảnh thủy tinh vỡ vụn bắn tung tóe như cơn mưa dao bén. Một mảnh găm vào má tôi, rát buốt, rồi máu nóng ròng ròng chảy xuống môi, vị tanh mặn nghẹn lại trong cổ họng.
Tôi ho sặc, nghẹt thở — tiếng thở gấp gáp chỉ còn là tiếng rít khò khè. Cả thân thể như bị dằn ép xuống ghế, không thể nhúc nhích. Cái mùi ngai ngái của nhựa cây tươi trộn lẫn với mùi xăng rò rỉ, mùi da ghế cháy khét và mùi máu loang hòa thành thứ mùi hỗn loạn khiến dạ dày tôi quặn thắt.
Bên cạnh, bố tôi cố với tay tôi, nhưng máu tràn xuống thái dương ông, đôi mắt dại đi vì chấn động. Ông mở miệng gọi tên tôi, nhưng tiếng gọi chỉ còn là hơi thở đứt quãng trong cổ.
Trong khoảnh khắc ấy, cô nghe thấy tiếng mèo kêu - không biết là thật hay vọng từ cõi mơ. Tiếng “meo…” kéo dài, rợn ngợp trong đầu, như tiếng cười quái gở, chậm rãi bám riết lấy từng nhịp tim đang co thắt, rồi tắt lịm trong tiếng mưa xối xả.
Tôi vùng vẫy, nhưng không khí như rút sạch, hai phổi co rút lại, đau nhói như có bàn tay vô hình bóp nghẹt. Trong giây phút ý thức mờ đi, hình ảnh cuối cùng cô thấy là gương mặt cha mình, bê bết máu, mắt mở trừng trừng nhìn cô — vừa lo sợ vừa bất lực.
Rồi tất cả chìm vào một màu đen đặc quánh.
Tôi tỉnh lại giữa mùi cồn bệnh viện, đầu vẫn còn choáng váng nhưng tôi có ý thức về tất cả những gì đã xảy ra, về tai nạn, về con mèo về ánh sáng kì lạ của mặt dây chuyền. Bố tôi ngồi bên cạnh đầu và tay ông băng bó. Nhưng tất cả không là gì so với những gì tôi nghe được từ bố.
Bà đã mất và đã chôn được một ngày.
Tôi nằm đó, chân bó bột nặng nề, từng nhịp thở phập phồng vì đau tức. Tin bà mất khiến tôi như ngạt thở. Sao mọi chuyện lại dồn dập đến thế? Tai nạn, m/áu me, xươ/ng gãy… và bây giờ là cái chế/t của bà. Trong cơn tức giận mù quáng, tôi quay sang trách bố. Tôi gào lên, bảo rằng chính cái dây chuyền ông tặng đã mang đến điềm gở. Nó chẳng phải là hộ mệnh gì cả, mà là một thứ quái ám gieo xui rủi lên gia đình này.
Nhưng bố không nổi nóng. Ông bình tĩnh đến lạ. Ông nhìn tôi, ánh mắt vừa thương xót vừa cứng rắn, rồi bắt đầu kể ra thứ sự thật mà tôi chưa từng dám nghĩ tới.
Ông nói: “Con không hiểu đâu… sợi dây chuyền này không hề xui. Nó là bùa hộ mệnh, là thứ duy nhất giữ con khỏi tay bà. Thực ra… mẹ của bố – tức là bà nội của con – lẽ ra đã chế/t từ hai mươi năm trước rồi.”
Tôi sững người.
Ông kể, cái ngày đó bà nằm bất động, tim ngừng đập. Thế nhưng, chỉ một khoảnh khắc sau khi con mèo trong nhà nhảy qua x/ác bà, bà đột nhiên sống lại. Và từ đó, bà cứ sống… sống mãi cùng với con mèo.
Bố còn nói, không phải ngẫu nhiên mà bà luôn nuôi mèo. Thực chất, từ xưa bà đã nuôi linh miêu – thứ quái vật dùng để cầu tài, trấn áp đối thủ kinh doanh. Cứ vài năm, bà lại bảo con mèo cũ bỏ đi, rồi mang về một con mới giống hệt. Nhưng bố thì biết: chẳng có con mèo nào chế/t cả, nó vẫn chỉ là một. Thứ đó theo bà suốt từ thời bố còn nhỏ năm nay.
Ông dừng lại, giọng chùng xuống, mắt nhìn xa xăm: “Em trai bố – con trai út của bà – con còn nhớ không? Nó chế/t cách đây mười năm. Trước khi chế/t, nó cũng mơ thấy mèo, rồi gặp tai nạn liên tiếp. Giờ… tới lượt con. Bố tin bà đã tế sống chính máu mủ trong nhà để đổi lấy tuổi thọ. Cứ mười năm, phải có một người ngã xuống.”
Tôi run lên, không tin. Tôi lắc đầu, gào trong nước mắt: “Không thể nào! Bà chỉ là một người bình thường! Đây là mớ hoang đường thôi!”
Bố nhìn tôi, ánh mắt đau đáu nhưng kiên quyết: “Nếu con không tin… bố sẽ cho con thấy.”
Ông lấy điện thoại, mở đoạn camera bí mật đặt trong phòng bà. Hình ảnh hiện lên mờ mờ, nhưng tôi thấy rõ ràng.
Bà tôi bồn chồn, sợ hãi như trốn tránh thứ gì đó, bà van xin một thực thể vô hình, chạy vòng vòng quanh nhà nhưng không dám chạy ra ngoài. Bà đánh đuổi tất cả những người họ hàng tới thăm, không ăn uống gì cả.
Đúng 12 giờ khuya, ngày mười sáu âm lịch – hai ngày sau tai nạn. Bà tôi nằm trên giường, bất ngờ co giật, gào thét như bị bóp nghẹt. Có một thứ gì đó, mờ tối, không rõ hình dạng, đang đè chặt bà xuống, vật bà đến chế/t trong cơn đau đớn khủng khiếp.
Và con mèo… nó chỉ ngồi bên, im lìm như một kẻ chứng kiến. Đến khi bà hoàn toàn bất động, nó tiến lại, cắn xé một phần th/ịt trên t/hi thể bà… rồi bỏ đi, biến mất vào bóng tối.
Tôi chế/t lặng. Toàn thân lạnh toát, bàn tay run rẩy muốn buông cả điện thoại. Mọi lời trách móc, mọi giận dữ trong tôi bỗng tan biến, chỉ còn lại một khoảng rỗng sâu hoắm.
Nhưng, một băn khoăn khác hiện lên trong lòng. Tôi nhìn thẳng vào bố hỏi: “Tại sao bố biết bà nuôi linh miêu ngay từ đầu, nhưng bố không tìm cách hóa giải, có phải bố biết cậu bị linh miêu hại ngay lúc đó phải không?
Bố tôi đứng lên nhìn tôi một hồi lâu với một ánh nhìn vừa ăn năn vùa đáng sợ.
“Bố không còn cách nào khác, việc kinh doanh của gia đình phải tiếp tục”
“thế giờ nó còn tiếp tục không?” tôi hỏi một cách lo lắng.
“nghiệp đó bố sẽ tự gánh”
Ông nói, rồi lại bình tĩnh đi ra, bước chân nhẹ nhàng di chuyển thanh thoát như một con mèo.
Liệu đó có còn là bố tôi nữa không?
Tôi bần thần không biết câu trả lời là gì? Không biết tôi có nên trở về nhà không nữa?
sợ vãi con cặc sục cặc phát
 
Mô tả nghe thấy u ám vậy cha?
tao chỉ muốn hỏi là ở nơi khác trên thế giới có xảy ra sự kiện gì ko
mà sao cảm giác trời đất tối hơn mọi ngày
tao nhìn mây nhìn sông thấy cũng hơi khác luôn, kiểu như địa hình bị thay đổi nhẹ
 
tao chỉ muốn hỏi là ở nơi khác trên thế giới có xảy ra sự kiện gì ko
mà sao cảm giác trời đất tối hơn mọi ngày
tao nhìn mây nhìn sông thấy cũng hơi khác luôn, kiểu như địa hình bị thay đổi nhẹ

Ngày 9/9/2025 - Cánh cổng thời gian cực đại của sự kết thúc


Trong dòng chảy năng lượng của năm 2025, có một ngày đặc biệt mang sức mạnh tổng hợp cực lớn, đó chính là ngày 9/9/2025.

Bạn có nhận ra sự đặc biệt của ngày này không?

  • Ngày: 9
  • Tháng: 9
  • Năm: Số 9 (2+0+2+5 = 9)
Ngày 9/9/2025 là một điểm nút hiếm hoi mà năng lượng của số 9 được gấp ba lần. Đây chính là một "cánh cổng thời gian" cực đại, một thời điểm vũ trụ mở ra để chúng ta có thể kết thúc một cách trọn vẹn nhất.

Nếu ngày 1/1/2025 đã khởi động năng lượng của Năm Thế giới số 9, thì ngày 9/9/2025 chính là thời điểm năng lượng này đạt đỉnh điểm, là thời khắc để bạn chính thức nói lời tạm biệt với quá khứ. Hay nói cách khác, ngày 9/9 là ngày kết thúc Năm thế giới số 9.

Sau ngày này, dòng năng lượng sẽ dần chuyển hướng, chuẩn bị cho một khởi đầu mới. Theo trường phái Thần số học phương Tây, Năm Thế giới số 1 thường bắt đầu từ ngày 1/1 năm tiếp theo.
 

Ngày 9/9/2025 - Cánh cổng thời gian cực đại của sự kết thúc


Trong dòng chảy năng lượng của năm 2025, có một ngày đặc biệt mang sức mạnh tổng hợp cực lớn, đó chính là ngày 9/9/2025.

Bạn có nhận ra sự đặc biệt của ngày này không?


  • Ngày: 9
  • Tháng: 9
  • Năm: Số 9 (2+0+2+5 = 9)
Ngày 9/9/2025 là một điểm nút hiếm hoi mà năng lượng của số 9 được gấp ba lần. Đây chính là một "cánh cổng thời gian" cực đại, một thời điểm vũ trụ mở ra để chúng ta có thể kết thúc một cách trọn vẹn nhất.

Nếu ngày 1/1/2025 đã khởi động năng lượng của Năm Thế giới số 9, thì ngày 9/9/2025 chính là thời điểm năng lượng này đạt đỉnh điểm, là thời khắc để bạn chính thức nói lời tạm biệt với quá khứ. Hay nói cách khác, ngày 9/9 là ngày kết thúc Năm thế giới số 9.

Sau ngày này, dòng năng lượng sẽ dần chuyển hướng, chuẩn bị cho một khởi đầu mới. Theo trường phái Thần số học phương Tây, Năm Thế giới số 1 thường bắt đầu từ ngày 1/1 năm tiếp theo.
trời, trùng hợp thế mày
mai 9/9 rồi
nhưng chắc ko xảy ra nổi đâu
dựt nam vùng đất có long ấn thúi rình cả lên, nếu trái đất này mà sụp thì cái vùng này phải sụp trước, mà h nó đang là điểm gồng của thế giới rồi nên còn lâu mới có đại kiện xảy ra
 

Có thể bạn quan tâm

Top