Duckknightx
Con chim biết nói

Đời tao giờ đúng là cái hố đen, như tao đã kể. Nhưng nghĩ lại, cái hố này không phải tự nhiên mà có. Nó bắt đầu từ ngày xưa, khi tao với vợ cũ – người mà tao từng nghĩ sẽ cùng nhau xây một mái ấm – còn yêu nhau tha thiết. Hồi đó, tao 30 tuổi, cô ấy 24, cả hai đều tốt nghiệp đại học, tưởng đâu tương lai sáng lạn. Nhưng đm, đời không như mơ. Tao bị rối loạn lo âu phobic kèm trầm cảm, mà hồi đó chưa hiểu rõ bệnh lý, chỉ nghĩ mình “khác người” nên làm gì cũng chật vật. Tao từng nói với cô ấy về tình trạng của mình, về những ngày đầu óc như bị mây đen bao phủ, về việc tao không thể tập trung hay chịu nổi áp lực. Nhưng cô ấy, một người bình thường, không bệnh tật gì, vẫn yêu thương và chấp nhận tao. Cô ấy bảo: “Anh là anh, em yêu anh như vậy là đủ”. Nghe mà tao chỉ muốn khóc, vì ít ra, lúc đó, tao cảm thấy mình không đơn độc.

Rồi bọn tao cưới, sinh thằng cu. Nhưng cái lo lắng lớn nhất của tao thành sự thật. Thằng bé giờ 7 tuổi, nhưng khó hòa nhập, tăng động giảm chú ý, chậm nói. Đưa đi bác sĩ, họ bảo có khả năng di truyền từ tao. Đm, tao nghe mà như trời sập. Người bình thường, khỏe mạnh, nuôi con đã khổ, huống chi tao mang bệnh tâm lý, còn cô ấy thì dù yêu thương tao nhưng cũng không đủ sức gánh vác cả gia đình. Mỗi lần đưa thằng bé đi can thiệp, nhìn nó vật lộn với từng câu nói, từng hành động, tao chỉ muốn khóc. Tao thì trầm cảm, ngày càng vô tâm, chẳng còn đủ sức để ý đến cô ấy, để chia sẻ hay gánh vác. Cuối cùng, cách đây 6 năm, cô ấy bỏ đi, để lại thằng bé cho tao. Tao không trách, vì tao hiểu, chính tao đã đẩy cô ấy vào cái bế tắc đó.

Giờ đây, tao một mình nuôi thằng bé trong căn phòng 15m2 nhà bố mẹ. Nó lớn lên trong thiếu thốn, không bạn bè, không hòa nhập được. Mỗi lần nhìn nó ngồi thẫn thờ, tao chỉ muốn đập đầu vào tường. Tao từng mơ có một gia đình, một ngôi nhà, một tương lai. Nhưng giờ, nhà không có, vợ bỏ, con thì mang bệnh, còn tao thì thất nghiệp, sống bám bố mẹ già. Mỗi ngày trôi qua, tao chỉ biết pha cà phê, ngồi nhìn thằng con đi học, rồi mở điện thoại đọc tin tức, thấy người ta khoe mua đất, xây nhà, đi du lịch khắp nơi. Đm, người ta có cả thế giới để sống, còn tao thì cả cái góc nhỏ để gọi là “nhà” cũng chả có, chỉ biết co ro trong căn phòng chật chội này.

Tao không biết tương lai sẽ ra sao. Thằng bé lớn lên, liệu có khổ như tao không? Tao chỉ sợ, với cái gen di truyền này, với cái hoàn cảnh này, nó sẽ tiếp tục kiếp sống mù mịt như bố nó. Có hôm, nó hỏi: “Bố ơi, sao mình không có nhà to như nhà bạn Nam?” Tao chỉ biết cười trừ, bảo: “Rồi bố sẽ cố”. Nhưng cố kiểu gì? Lương không có, sức khỏe tâm lý thì bấp bênh, xã hội thì ngày càng khắc nghiệt. Đời tao giờ như con thuyền rách giữa biển khơi, chẳng có bến bờ, chỉ trôi nổi vô định. Cày cuốc cả đời, đổ mồ hôi, nước mắt, nhưng cuối cùng chỉ để nhận ra: có những trận chiến, dù cố đến đâu, cũng chỉ là đập đầu vào bức tường số phận. Tao sống, không phải vì hy vọng, mà vì thằng con – để nó có một bữa cơm, một ngày không phải chịu cái khổ mà tao đang gánh. Nhưng đôi khi, nhìn nó, tao tự hỏi: liệu tao đang kéo nó vào một vòng xoáy nghiệt ngã, nơi mà cả hai bố con chỉ biết tồn tại, chứ không phải sống?