Cảnh báo lừa đảo‼️ Hố Đen Cuộc Đời: U40, Thất Nghiệp, Một Mình Nuôi Con Trong Căn Phòng 15m2

Duckknightx

Con chim biết nói
Nepal

Đời tao giờ đúng là cái hố đen, như tao đã kể. Nhưng nghĩ lại, cái hố này không phải tự nhiên mà có. Nó bắt đầu từ ngày xưa, khi tao với vợ cũ – người mà tao từng nghĩ sẽ cùng nhau xây một mái ấm – còn yêu nhau tha thiết. Hồi đó, tao 30 tuổi, cô ấy 24, cả hai đều tốt nghiệp đại học, tưởng đâu tương lai sáng lạn. Nhưng đm, đời không như mơ. Tao bị rối loạn lo âu phobic kèm trầm cảm, mà hồi đó chưa hiểu rõ bệnh lý, chỉ nghĩ mình “khác người” nên làm gì cũng chật vật. Tao từng nói với cô ấy về tình trạng của mình, về những ngày đầu óc như bị mây đen bao phủ, về việc tao không thể tập trung hay chịu nổi áp lực. Nhưng cô ấy, một người bình thường, không bệnh tật gì, vẫn yêu thương và chấp nhận tao. Cô ấy bảo: “Anh là anh, em yêu anh như vậy là đủ”. Nghe mà tao chỉ muốn khóc, vì ít ra, lúc đó, tao cảm thấy mình không đơn độc.​


wDB2qalp.png

Gia đình cô ấy không quá giàu, nhưng cũng đủ ăn đủ mặc, không đến nỗi thiếu thốn. Cả hai đứa bọn tao đều tự lực, làm mấy việc lặt vặt như shipper, nhân viên bán hàng, lương hai đứa cộng lại may lắm được 10 củ/tháng. Gia đình hai bên thì hối cưới, bảo “lấy nhau đi, sinh con cho ông bà bế”. Cô ấy trước mặt bố mẹ thì ngại, chỉ cười trừ, nhưng sau lưng thì bảo tao: “Anh quyết định thế nào thì em theo vậy”. Tao nghe mà đau, vì chính tao cũng chả biết quyết định cái gì khi đầu óc lúc nào cũng như bị nhốt trong cái lồng sắt.

Rồi bọn tao cưới, sinh thằng cu. Nhưng cái lo lắng lớn nhất của tao thành sự thật. Thằng bé giờ 7 tuổi, nhưng khó hòa nhập, tăng động giảm chú ý, chậm nói. Đưa đi bác sĩ, họ bảo có khả năng di truyền từ tao. Đm, tao nghe mà như trời sập. Người bình thường, khỏe mạnh, nuôi con đã khổ, huống chi tao mang bệnh tâm lý, còn cô ấy thì dù yêu thương tao nhưng cũng không đủ sức gánh vác cả gia đình. Mỗi lần đưa thằng bé đi can thiệp, nhìn nó vật lộn với từng câu nói, từng hành động, tao chỉ muốn khóc. Tao thì trầm cảm, ngày càng vô tâm, chẳng còn đủ sức để ý đến cô ấy, để chia sẻ hay gánh vác. Cuối cùng, cách đây 6 năm, cô ấy bỏ đi, để lại thằng bé cho tao. Tao không trách, vì tao hiểu, chính tao đã đẩy cô ấy vào cái bế tắc đó.

qpEID3.png

Giờ đây, tao một mình nuôi thằng bé trong căn phòng 15m2 nhà bố mẹ. Nó lớn lên trong thiếu thốn, không bạn bè, không hòa nhập được. Mỗi lần nhìn nó ngồi thẫn thờ, tao chỉ muốn đập đầu vào tường. Tao từng mơ có một gia đình, một ngôi nhà, một tương lai. Nhưng giờ, nhà không có, vợ bỏ, con thì mang bệnh, còn tao thì thất nghiệp, sống bám bố mẹ già. Mỗi ngày trôi qua, tao chỉ biết pha cà phê, ngồi nhìn thằng con đi học, rồi mở điện thoại đọc tin tức, thấy người ta khoe mua đất, xây nhà, đi du lịch khắp nơi. Đm, người ta có cả thế giới để sống, còn tao thì cả cái góc nhỏ để gọi là “nhà” cũng chả có, chỉ biết co ro trong căn phòng chật chội này.

1Nosng.png


Tao không biết tương lai sẽ ra sao. Thằng bé lớn lên, liệu có khổ như tao không? Tao chỉ sợ, với cái gen di truyền này, với cái hoàn cảnh này, nó sẽ tiếp tục kiếp sống mù mịt như bố nó. Có hôm, nó hỏi: “Bố ơi, sao mình không có nhà to như nhà bạn Nam?” Tao chỉ biết cười trừ, bảo: “Rồi bố sẽ cố”. Nhưng cố kiểu gì? Lương không có, sức khỏe tâm lý thì bấp bênh, xã hội thì ngày càng khắc nghiệt. Đời tao giờ như con thuyền rách giữa biển khơi, chẳng có bến bờ, chỉ trôi nổi vô định. Cày cuốc cả đời, đổ mồ hôi, nước mắt, nhưng cuối cùng chỉ để nhận ra: có những trận chiến, dù cố đến đâu, cũng chỉ là đập đầu vào bức tường số phận. Tao sống, không phải vì hy vọng, mà vì thằng con – để nó có một bữa cơm, một ngày không phải chịu cái khổ mà tao đang gánh. Nhưng đôi khi, nhìn nó, tao tự hỏi: liệu tao đang kéo nó vào một vòng xoáy nghiệt ngã, nơi mà cả hai bố con chỉ biết tồn tại, chứ không phải sống?
 
Cái vấn đề con tăng động giảm chú ý là dễ bị chậm nói qua giai đoạn vàng thì khó lắm . Thường bọn m phải cố gắng chấp nhận để cho con bọn m đi chữa trị . Còn như thớt thì nói trễ là không sai nhưng vẫn chưa muộn , cứ cố gắng tiếp xúc chơi với nó , nói chuyện nhiều với thg bé thì càng ngày càng tiến bộ hơn thôi! Chúc m nhiều sức khoẻ
 
Tâm lý bất ổn nhưng viết truyện khá hay, hình ảnh cụ thể đó.
Trên mạng tao có thể suy nghĩ và viết rồi chỉnh sửa lại lên cảm giác. Chứ giao tiếp bằng lời nói tao khá loạn và dập khuôn k linh hoạt nổi như ng bt. thường xuyên bị lo lắng khi phải giao tiếp
 
lương làm kiểu gì mà 2vc cố lắm đc có 10 củ :vozvn (21):?
tao đọc đoạn đó,ko hiểu mình đọc sai,hay là ý mày dư đc 10 củ
bệnh tâm lý mà mày còn viết đc như con người bt thì có gì đáng lo
thất nghiệp thì tự bươm ra,shipper grab xe ôm,nghề nào cố cũng kiếm đc ít nhất 10 củ còn gì?
nhiều thg khoe tháng kiếm 5-60 chục,mà thiếu thốn
chứ như tao net nói thẳng hơn 30,cầm về sau khi chi tiêu các thứ còn nhõi 15-18
tao sống độc thân vs chăm sóc người già(chắc chắn đắt đỏ hơn chăm con,vì thuốc men đi lại ăn uống),vẫn sung sướng ăn chơi đều đều
nói ra 10 củ dư 1 tháng vẫn sống tốt
tâm lý nhiều khi là rào cản để mày tự tạo ra bức tường tiến thân thôi
sống chết cũng là 1 hơi thở,mà sống nham nhở lại là vấn đề bản thân:what:
 
Cái vấn đề con tăng động giảm chú ý là dễ bị chậm nói qua giai đoạn vàng thì khó lắm . Thường bọn m phải cố gắng chấp nhận để cho con bọn m đi chữa trị . Còn như thớt thì nói trễ là không sai nhưng vẫn chưa muộn , cứ cố gắng tiếp xúc chơi với nó , nói chuyện nhiều với thg bé thì càng ngày càng tiến bộ hơn thôi! Chúc m nhiều sức khoẻ
Cảm ơn mày động viên! Tao cho thằng bé đi can thiệp từ lúc 2 tuổi rưỡi, ngay khi phát hiện ra, nhưng đời không dễ. Chuyển chỗ liên tục, rồi Covid này kia, nên mọi thứ cứ dở dang. Giờ nó 7 tuổi, có tiến bộ thật, nhưng tập trung thì vẫn khó, không được như trẻ bình thường. Đi học, cô giáo hay phàn nàn, thậm chí có chỗ còn không nhận, sợ ảnh hưởng thi đua hay làm phiền bạn khác. Có cô còn bảo làm giấy chứng nhận khuyết tật để coi như "bình vôi" cho đỡ áp lực, nhưng tao đau lòng, không muốn dán cái mác đó cho con. Tao vẫn cố chơi với nó, nói chuyện nhiều, hy vọng nó dần khá lên.
 
Đẻ thêm đứa nữa cho hoà nhập có anh có em, học hết cấp 2 cho đi làm, easy :sure:
một đứa tao còn đang chật vật. thêm đứa nữa lấy gì ra mà nuôi. Với lại hoàn cảnh như tao thì mày nghĩ ai mà chịu sinh con cho hả mày
 
một đứa tao còn đang chật vật. thêm đứa nữa lấy gì ra mà nuôi. Với lại hoàn cảnh như tao thì mày nghĩ ai mà chịu sinh con cho hả mày
Con mày bị bệnh, mày phải có thêm phương án 2 nữa chứ, lỡ xui xui nó # thì sao?
Chưa kể có anh có em nó giúp thằng anh hoà nhập hơn, có người trò chuyện
Sao này mày cũng đỡ khổ
 
Thấy mấy ảnh AI tạo, đéo biết phải chuyện m bịa k nhưng chúc m vượt qua, thất nghiệp thì kiếm việc tay chân gì làm kiếm cái bỏ vào mồm, với chia sẻ câu chuyện lên mấy group fb xem, biết đâu có người giúp. Trên xàm toàn grap với xe ôm nên đéo hi vọng
 
Con mày bị bệnh, mày phải có thêm phương án 2 nữa chứ, lỡ xui xui nó # thì sao?
Chưa kể có anh có em nó giúp thằng anh hoà nhập hơn, có người trò chuyện
Sao này mày cũng đỡ khổ
Cảm ơn mày, mà nghe mày bảo sinh thêm đứa nữa, tao cũng chỉ biết thở dài. Tao giờ hom hêm như ông cụ, còi cọc, lùn tịt, chẳng được như người ta. Đẻ ra thằng cu đã mang bệnh giống tao, tăng động, chậm nói, giờ nghĩ tới chuyện sinh thêm đứa nữa mà nó lại di truyền cái gen này, tao sợ chết khiếp. Mày nghĩ coi, ai dám lấy tao, dám đẻ cho tao, khi hai bố con đang chen chúc trong cái phòng 15m2, đêm nào mà mưa là tao phải nhường chỗ khô ráo cho thằng bé ngủ, còn tao thì ngồi co ro tránh ướt? Sinh thêm đứa nữa, lỡ đâu lại kéo nó vào cái vòng xoáy nghiệt ngã này, tao chịu sao nổi? Tao biết mày nói đúng, có anh em thì thằng cu có thể hòa nhập tốt hơn, sau này tao cũng đỡ khổ, nhưng hoàn cảnh thế này, mày bảo tao phải làm sao?
 
Cảm ơn mày, mà nghe mày bảo sinh thêm đứa nữa, tao cũng chỉ biết thở dài. Tao giờ hom hêm như ông cụ, còi cọc, lùn tịt, chẳng được như người ta. Đẻ ra thằng cu đã mang bệnh giống tao, tăng động, chậm nói, giờ nghĩ tới chuyện sinh thêm đứa nữa mà nó lại di truyền cái gen này, tao sợ chết khiếp. Mày nghĩ coi, ai dám lấy tao, dám đẻ cho tao, khi hai bố con đang chen chúc trong cái phòng 15m2, đêm nào mà mưa là tao phải nhường chỗ khô ráo cho thằng bé ngủ, còn tao thì ngồi co ro tránh ướt? Sinh thêm đứa nữa, lỡ đâu lại kéo nó vào cái vòng xoáy nghiệt ngã này, tao chịu sao nổi? Tao biết mày nói đúng, có anh em thì thằng cu có thể hòa nhập tốt hơn, sau này tao cũng đỡ khổ, nhưng hoàn cảnh thế này, mày bảo tao phải làm sao?
Cho nó tập thiền đi. Nghe thiền
 
lương làm kiểu gì mà 2vc cố lắm đc có 10 củ :vozvn (21):?
tao đọc đoạn đó,ko hiểu mình đọc sai,hay là ý mày dư đc 10 củ
bệnh tâm lý mà mày còn viết đc như con người bt thì có gì đáng lo
thất nghiệp thì tự bươm ra,shipper grab xe ôm,nghề nào cố cũng kiếm đc ít nhất 10 củ còn gì?
nhiều thg khoe tháng kiếm 5-60 chục,mà thiếu thốn
chứ như tao net nói thẳng hơn 30,cầm về sau khi chi tiêu các thứ còn nhõi 15-18
tao sống độc thân vs chăm sóc người già(chắc chắn đắt đỏ hơn chăm con,vì thuốc men đi lại ăn uống),vẫn sung sướng ăn chơi đều đều
nói ra 10 củ dư 1 tháng vẫn sống tốt
tâm lý nhiều khi là rào cản để mày tự tạo ra bức tường tiến thân thôi
sống chết cũng là 1 hơi thở,mà sống nham nhở lại là vấn đề bản thân:what:
Chuyện lương lậu thì tao nói thật, hồi đó hai vợ chồng tao cày lắm, làm thiết kế dạo, rồi thu ngân, bán hàng, nhưng trừ hết chi phí đi làm, ăn trưa, xăng xe, này kia, cả hai cầm về được đúng 10 củ để lo cho gia đình, chứ không phải dư ra đâu. Mày bảo tao viết được như người bình thường, đúng là trên mạng tao còn ngồi suy nghĩ, chỉnh sửa câu từ được. Nhưng mà ra ngoài đời, giao tiếp nói chuyện thì tao tệ lắm, lúc nào cũng lo sợ, mất tự tin, câu cú lủng củng, diễn đạt khó khăn, kiểu như đầu óc bị khóa chặt. Giờ thất nghiệp, tâm lý lại bấp bênh, quay lại chạy grab hay xe ôm không đơn giản như trước, nhất là khi còn lo cho thằng cu. Tao hiểu mày độc thân, chăm người già tốn kém, mà vẫn sống tốt với 15-18 củ dư, đúng là giỏi thật! Nhưng với tao, gánh con nhỏ, bệnh tâm lý đè nặng, nó như bức tường chặn đường, không chỉ là chuyện cố hay không. Sống chết đúng là một hơi thở, nhưng sống mà cứ bế tắc thế này, tao chỉ sợ kéo thằng con vào kiếp khổ giống mình.
 
Chuyện lương lậu thì tao nói thật, hồi đó hai vợ chồng tao cày lắm, làm thiết kế dạo, rồi thu ngân, bán hàng, nhưng trừ hết chi phí đi làm, ăn trưa, xăng xe, này kia, cả hai cầm về được đúng 10 củ để lo cho gia đình, chứ không phải dư ra đâu. Mày bảo tao viết được như người bình thường, đúng là trên mạng tao còn ngồi suy nghĩ, chỉnh sửa câu từ được. Nhưng mà ra ngoài đời, giao tiếp nói chuyện thì tao tệ lắm, lúc nào cũng lo sợ, mất tự tin, câu cú lủng củng, diễn đạt khó khăn, kiểu như đầu óc bị khóa chặt. Giờ thất nghiệp, tâm lý lại bấp bênh, quay lại chạy grab hay xe ôm không đơn giản như trước, nhất là khi còn lo cho thằng cu. Tao hiểu mày độc thân, chăm người già tốn kém, mà vẫn sống tốt với 15-18 củ dư, đúng là giỏi thật! Nhưng với tao, gánh con nhỏ, bệnh tâm lý đè nặng, nó như bức tường chặn đường, không chỉ là chuyện cố hay không. Sống chết đúng là một hơi thở, nhưng sống mà cứ bế tắc thế này, tao chỉ sợ kéo thằng con vào kiếp khổ giống mình.
tao không hiểu thì mày bỏ quá,anh em mình cũng dạng đồng niên thôi u40 cả xê xich không bao nhiêu
hoàn cảnh con người mỗi người mỗi khác,mày tốt nghiệp đc ĐH là hơn tao r,tao học đủ thứ nhưng toàn bỏ ngang
tao cũng đéo dám khuyên mày,vì thực ra mày đang là điều tao mong ước,là làm một người cha(đơn thân) nói thật nhiều khi tao cũng muốn làm cha đơn thân lắm
tâm lý nói thật tao ko phải chiên da,nhưng tao thấy mày đã từng lăn lộn xh rồi,làm cha rồi,tư thế nó phải khác đúng ko?tao k áp đặt nhưng mày trưởng thành mày hiểu mà
tao tin mày đã từng cố gắng thử đẹp bỏ tâm lý ngổn ngang rồi,nên tao nghĩ mày nên làm lại,đập nát nó đi,độc ác hơn tàn nhẫn hơn tham vọng hơn,nếu xác định là chết như một thằng ăn mày sao không thử sống như một kẻ phản diện
tao ko dám khuyên,nhưng tao nghĩ vậy đó,bức tường kia mày ko dẹp đc,thì mày tô vữa cho bức tường khác tàn bạo hơn để thử tồn tại xem sao,sống chỉ 1 lần thôi
đúng ko?
 
Vượt qua được nghịch cảnh mới khiến cho 1 thằng con trai, trở thành đàn ông thay vì khóc lóc tự than thân trách phận trên này thì ở ngoài bỏ qua những mặc cảm về bản thân và số phận thì mày hãy cố gắng từng ngày từng giây từng phút xem nào?, còn được sống, hít khí trời, khoẻ mạnh là m đã hơn được rất nhiều người rồi, có những đứa cụt tay cụt chân nó mà nó vẫn khao khát được sống. Trong khi m 40t đến bây giờ....
Thôi cố gắng không giàu thì cũng phải là một người cha tốt để con cái nhìn vào mình nó còn tự hào.
 

Có thể bạn quan tâm

Top