
“Ra quánh giặc, tao kêu con cháu tao ra quánh, chết là bỏ, chơi tới đi …”
Người mẹ ấy tìm con giữa tiếng reo dân tộc
Người vợ ấy tìm chồng giữa đám đông
Hoà bình đến rồi sao anh vẫn chưa trở về
Giữa tiếng cười, mình mẹ rơi nước mắt
Đạn bom đã ngừng bay nhưng vết thương sâu này
Vẫn âm ỉ ngày đêm làm sao nguôi?
"Hoà bình đến rồi, sao những đứa con của tôi
Còn ngủ mãi giữa chiến trường thôi?"
Người mẹ ấy tìm con giữa tiếng reo dân tộc
Người vợ ấy tìm chồng giữa đám đông
Hoà bình đến rồi sao anh vẫn chưa trở về
Giữa tiếng cười, mình mẹ rơi nước mắt
Đạn bom đã ngừng bay nhưng vết thương sâu này
Vẫn âm ỉ ngày đêm làm sao nguôi?
"Hoà bình đến rồi, sao những đứa con của tôi
Còn ngủ mãi giữa chiến trường thôi?"