Hoàng Phủ Ngọc Tường lời xin lỗi dân Huế muộn màng 1968 Mậu Thân

Vào khuya Mồng Một Tết Mậu Thân, tôi cùng người anh con ông bác ruột (đang thụ huấn tại Trung Tâm Huấn Luyện Quang Trung) được ra phép Tết và ở lại nhà một người chị bà con ớ Phú Nhận. Đang ngủ, chừng 1-2 giờ sáng gì đó, bỗng nghe súng nổ tứ phía và liên tục, có khi đạn xéo đâu gần nhà. Chúng tôi biết có chuyện nhưng chẳng biết đích xác chuyện gì. Sáng ra vẫn chưa biết điều gì đã xẩy ra, cho đến gần trưa nghe thông báo từ trực thăng mới biết VC đang tấn công Bộ Tổng Tham Mưu và phi trường Tân Sơn Nhất (nhà chị tôi ở gần đó). Cũng theo kêu gọi từ trực thăng, chúng tôi cùng đồng bào phải nhanh chân di tản ra khỏi khu vực. Hai anh em tôi đang chạy trên đường Võ Di Nghi thì bị trực thắng nhà ta quạt cho một loạt đạn. Tôi suýt chết vì một viên viên đạn bay như gió, vèo qua tai, chạm phải cửa sắt nhà người ta. Tôi nhặt viên đạn còn nóng bỏ túi, đem về làm kỷ niệm. Nếu viên đạn ấy nhích qua nhích về một tí thì tôi đã xong đời rồi. Có lẽ mấy ông trực thăng tưởng hai anh em tôi là VC vì anh tôi mặc áo lính còn tôi thì mặc sắc phục cảnh sát, khác với đám thường dân chạy loạn bên cạnh. Chiều hôm đó, anh tôi trình diện Tiểu Khu Gia Định, tôi lần mò về Học Viện, không dám tự ý đi đâu, nếu không được điều động làm công tác.

Cuối năm 1968, tôi tốt nghiệp và được về Huế làm việc. Thành phố Huế trước ngày tôi đi và bây giờ khác nhau một trời một vực. Tất cả đã đổ nát. Sự đổ nát của Cố đô Huế thật khủng khiếp. Hoàng Thành tang hoang, cầu Trường Tiền gãy gục xuống sông Hương, phố xá phần lớn sập đổ, đường sá loang lổ vết đạn…Am thờ các vong linh tử nạn (bất kể phe nào) hình như nhà nào cũng có, nơi nào cũng có. Nhà anh chị tôi ở đường Trần Hưng Đạo cũng có một cái am thờ một người lính VC! Khi yên ổn, anh chị tôi từ chỗ tản cư về nhà thì thấy người lính nầy chết nằm vắt vẻo nơi cầu thang lên lầu. Anh chị tôi phải thuê người đem chôn đâu đó. Chị dâu tôi sợ quá, lập am thờ, rằm mồng một có hương hoa trái cây “tiếp tế” cho anh VC nầy!

Cùng số phận với dân Huế, đại gia đình tôi dường như nhà nào cũng có người mất tích hoặc bị VC giết, gần nhất là chú em rể của tôi. Sau Mậu Thân, khi đang làm việc tại Huế, tôi cùng em gái tôi đi tìm xác chồng nó là CSDC Quảng Ngãi về quê ăn Tết, bị VC bắt đi vào ngày Mồng Hai Tết khi đang ngồi với vợ con trong nhà. Và em tôi đã tìm được xác chồng nhờ cái răng bạc và cái quần cụt nó mặc khi bị bắt.

Với dân Huế, qua biến cố Mậu Thân, VC đã tự phơi bày sự dã man tàn độc, phi dân tộc nhất của csVN trong lịch sử đất nước. Trong một ngàn năm bắc thuộc không hiểu người Tàu đã lần nào tàn sát dân Việt kiểu ghê gớm như thế không? Trong một trăm năm đô hộ của giặc Tây, không biết người Pháp có lần nào chôn sống tập thể người Việt Nam một cách khủng khiếp như thế không? Dù Tàu, Tây chẳng thương chi dân mình nhưng tôi tin là họ không làm như thế, nhưng nếu có làm thật thì cũng có thể hiểu được vì họ là người ngoại chủng. Đằng nầy, cùng là người Việt Nam nhưng csVN đã làm như thế, họ chủ trương “giết lầm hơn bỏ sót” lùa tất cả những người mà họ nghi là quân nhân, cán bộ công nhân viên VNCH, các đảng phái quốc gia…đi, bắt những nạn nhân nầy tự đào hố, sau đó những nạn nhân nầy bị trói tay tập thể để rồi bị bọn cán binh VC tống xuống hố, chôn sống!!! VC tàn bạo và dã man đối với người đồng chủng/đồng bào hơn cả người ngoại quốc.

Có chứng kiến tận mắt những hố chôn tập thể mới thấy được bản chất khát máu của những con người ********. Em gái tôi và tôi đi từ địa phương nầy đến địa phương khác, từ hố mộ tập thể nầy đến hố mộ tập thể khác để tìm người thân. Khi lớp đất/cát cuối cùng được đào lên, hằng chục, hằng trăm xác chết trong các tư thế nằm, ngồi, đứng chết sát nhau, chồng lên nhau, và tất cả đang bị trói trông thật khiếp đảm... Xác người nằm dưới lòng đất gần như còn “tươi”. Sau khi đem lên mặt đất mới đổi qua màu đen và bắt đầu phân rã. Máu người trào ra…và mùi thối xông lên nồng nặc. Tội nghiệp mấy người có nhiệm vụ bốc mộ, họ bất chấp mọi sự kinh tởm và mùi xú uế, đào và đem từng xác người đặt trên mặt đất để thân nhân đến nhận diện…Em gái tôi nhận ra chồng nó trong hằng trăm xác chết nầy tại quận Phú Thứ.

Cứ thế, từ hố nầy đến hố khác, người dân Huế đã tìm được vào khoảng hơn năm ngàn người. Những xác chết có thân nhân nhận diện, được gia đình đem về chôn cất. Những xác chết không còn nguyên vẹn, hoặc không có thân nhân nhận lãnh, chính quyền tự lo liệu chôn cất đàng hoàng tại những vùng đất quanh thành phố Huế, nơi được chôn nhiều nhất là Đàn Nam Giao. Chưa bao giờ xứ Huế có một đám tang tập thể “lớn” như vậy. Chưa bao giờ kinh đô Huế phủ trắng một màu tang kinh khiếp từ nội thành đến các vùng phụ cận như vậy. Khắp các trường học, màu khăn sô trên đầu các em học sinh cũng nhan nhãn trong lớp học và giữa sân trường. Đó là hình ảnh trung thực, rất trung thực của Huế sau Tết Mậu Thân năm 1968 mà tôi là người tận mắt trông thấy. Năm mươi năm, hình ảnh nầy chưa phai nhạt trong lòng người dân Huế. Thế mà, nhà cầm quyền hiện nay tại Việt Nam cho đó là một “chiến thắng”!

Chiến thắng là chiến thắng nào, thành quách đổ nát người đào hố chôn!

Nếu đó là “chiến thắng” thì là chiến thắng của chủ nghĩa ******** đối với dân tộc Việt Nam mà kẻ thực hiện không ai khác là VC, những con người Việt Nam mất gốc, tôn thờ một chủ nghĩa ngoại lai. Kể từ khi xuất hiện trên trái đất, ******** đã giết hại trên dưới 100 triệu sinh linh. Nga và Trung cộng mỗi nước cũng đã tàn sát hàng chục triệu dân mình. Từ Cải Cách Ruộng Đất tại đất Bắc đến Thảm Sát Mậu Thân ở Huế, VC giết dân Việt không gớm tay chẳng qua đó cũng là “truyền thống” khát máu chung của ******** quốc tế! Đó là cái nhục mà đảng csVN phải gánh trước Tổ Quốc và Dân Tộc Việt Nam.

Cho đến nay, hằng năm họ vẫn ăn mừng chiến thắng, một “chiến thắng” trên máu xương và nước mắt của chục hàng ngàn người dân trong 25 này đêm họ chiếm Huế. Để tô vẽ cho “chiến thắng” nầy và chạy tội trước lương tâm và lịch sử dân tộc, họ từng tuyên bố, đại ý “những người bị giết trong biến cố Mậu Thân là do bom đạn Mỹ Nguỵ tàn sát, cách mạng không giết họ”!



Đúng là luận điệu trơ tráo. Biết rằng chiến tranh nào cũng chết chóc, bom đạn nào cũng vô tình, nhưng “bom đạn Mỹ Nguỵ” không giết đồng đội và đồng bào mình một cách tán tận lương tâm như thế. Mỹ và VNCH không hề thù hận với người nhà mình, không có lý do để trói tay, chôn sống tập thể đồng đội và người dân của mình như thế. Hành động man rợ đó chỉ được kích động bằng hận thù, một chủ trương đặc thù của chủ nghĩa ******** mà những kẻ cuồng tín csVN đã hấp thụ và thực hành triệt để. Con người ai cũng thế, chín người mười ý, khác chính kiến là chuyện bình thường. Chỉ có chủ nghĩa ******** mới chủ trương “đồng phục tư tưởng”, coi những người khác chính kiến là thành phần “đáng tội chết”. Đó là lý do csVN đã coi đồng bào mình, những người không ở trong hàng ngũ của họ như kẻ thù. Họ không ngần ngại giết sạch, giết hết để nhuộm đỏ đất nước Việt Nam. Bất cứ một chính thể nào, dù độc tài sắt máu đến đâu, nếu có chút lương tri dân tộc, không ai tàn ác với dân tộc mình như csVN.

Thử hỏi, ai lật lọng lợi dụng ba ngày hưu chiến trong dịp Tết để tấn công đối thủ? Và khi đã tràn ngập được lãnh thổ của đối phương, ai bắt những người nghi là người của đối phương đem đi thủ tiêu? VNCH không làm chuyện đó. VNCH không tráo trở, lợi dụng dịp hưu chiến để tấn công Bắc Việt hoặc các vùng VC tạm kiểm soát tại miền Nam trong ba ngày Tết thiêng liêng của dân tộc. VNCH là nạn nhân của sự gian dối, là kẻ bị tấn công bất ngờ trong khi cho phép một số quân nhân và công chức được phép về ăn Tết với gia đình. Trong khi chật vật chống kẻ thù xâm lăng, không có thể chế nào, kể cả VNCH lại có chủ trương ngược đời là bắt con dân của mình đi thủ tiêu. Trong khi mọi binh sỹ, mọi khẩu súng đều hướng về kẻ thù trước mắt, VNCH làm sao có thể có chủ trương đi gom tóm để tàn sát tập thể quân dân của mình đang vui Tết ở mọi địa phương?

Nếu trên đường VC dẫn các “tội nhân” về núi bị Mỹ oanh tạc giết chết thì xác các nạn nhân sẽ nằm phơi trên mặt đất. Đằng nầy, các nạn nhân bị trói chùm với nhau, nằm chết chồng chất lên nhau trong các hố chôn tập thể! Ai trói họ? Ai chôn họ trong các hầm chôn tập thể đó? “Mỹ Nguỵ” sau khi oanh tạc, bắn đại bác giết họ rồi liền nhảy dù xuống trói từng người lại với nhau, chôn tất cả họ vào những hố chôn như thế? Không ai có thể tin những luận điệu ngang ngược như thế của csVN. Họ nói lấy được để chạy tội. Nhóm Hoàng Phủ Ngọc Tường, Hoàng Phủ Ngọc Phan, Nguyễn Đắc Xuân…đúng là những kẻ “ăn cơm quốc gia, thờ ma ********”. Họ sinh ra, lớn lên, được giáo dục tại miền Nam, ra đời phục vụ dưới các chính thể VNCH thế mà họ hoạt động cho VC, ít nhiều bàn tay họ đã dính máu dân Huế trong biến cố Thảm Sát Mậu Thân. Ông HPNT, (thầy dạy Văn của tôi năm Đệ Nhị, trường Quốc Học) khi được phỏng vấn về vấn đề Mậu Thân đã trả lời tiên hậu bất nhất. Tôi bất mãn nhất là phát biểu sau đây của ông: “Năm 75, 76, 77 khi đi làm thuỷ lợi tại Khe Đá Mài chúng tôi đào lên một hầm chôn tập thể toàn là người lính đội mũ tai bèo và mặc đồ quân giải phóng, chứng tỏ cái gọi là “Thảm sát Mậu Thân” chỉ là trò bịp của thực dân”! Tôi không biết điều nầy có thật hay không vì chưa hề nghe ai nói, ngoài “phát hiện” nầy của ông HPNT. Có hai trường hợp. Một, ông HPNT bịa chuyện nầy để bao che cho VC. Hai, ông HPNT nói thật, nghĩa là có hầm chôn tập thể lính VC.

Nếu trường hợp một đúng, nghĩa là ông HPNT bịa chuyện thì thật đáng khinh con người trí thức của ông. Nếu không bịa chuyện thì trí óc ông cũng có vấn đề. Sau Mậu Thân chiến tranh, súng đạn, chết choc…vẫn xẩy ra từng ngày nơi các vùng rừng núi xa xôi của tỉnh Thừa Thiên (kể cả Khe Đá Mài). Từ Mậu Thân đến thời điểm ông “phát hiện” hố chôn tập thể lính VC là 8 năm (nếu chỉ tính tới năm 1975). Với khoảng thời gian dài như thế, với thực trạng chiến tranh ngày càng khốc liệt như thế, tại sao ông dám quả quyết là mồ chôn các lính VC là do VNCH và Mỹ thực hiện trong dịp Tết Mậu Thân? Chỉ với một “phát hiện” mơ hồ như thế, chỉ với một hố chôn tập thể lính VC không biết có từ bao giờ, ông đã đánh đồng tất cả những hố chôn tập thể khác do VC thực hiện trong dịp Tế Mậu Thân đều do Mỹ và VNCH làm!? Và do đó, theo ông, chuyện “Thảm sát Mậu Thân” do VC ra tay là hoàn toàn bịa đặt? Tôi luôn tôn sư trọng đạo, nhưng trong trường hợp nầy, ông thầy của tôi không còn đáng kính nữa. Khi mới ra tù, tôi được bà xã dẫn đi xem buổi trình chiếu phim tài liệu “A Television of History” do PBS thực hiện, tại trường Nguyễn Chí Diễu. Tới nơi, tôi thấy ông HPNT ngồi đó, chủ trì buổi trình chiếu. Ông nhìn tôi không mấy thiện cảm và với vẻ mặc dương dương tự đắc của người “bên thắng cuộc”. Cái gọi là “Chiến thắng Mậu Thân” đang được PBS bình luận và quảng bá đã đánh trúng tim đen ông! Không còn dáng vẻ nghệ sỹ như ngày xưa đứng lớp, ông ngồi đó với một khuôn mặt thù hận và sắt máu! Tôi thật sự chán ngán cho người trí thức nầy. Ông quá cuồng cộng đến độ quên cả lý trí và lương tri con người.

Nếu trường hợp hai đúng, nghĩa là ông HPNT đã phát hiện hố chôn tập thể lính VC thật thì, ai là thủ phạm? Như đã trình bày ở phần trên, tôi hoàn toàn không tin Mỹ và VNCH làm chuyện ấy trong biến cố Mậu Thân. Khi VC đang tổng tấn công vào tỉnh Thừa Thiên và cố đô Huế, họ đang bận tay, quá bận tay để giữ vững phòng tuyến vốn đang quá mỏng (vì bất ngờ và binh sỹ nghĩ phép), làm sao họ có thể thực hiện chuyện vô lý đó. Có thể hố chôn lính VC nầy đã có từ trước rất lâu hoặc sau Mậu Thân do Mỹ trải bom hoặc đụng trận được quân đội VNCH đào hố chôn tập thể. Nếu đúng như thế thì ngôi mộ tập thể lính VC nầy không liên quan gì đến “Thảm sát Mậu Thân” do VC gây ra cả, thưa ông thầy. Trường hợp hố chôn lính VC nầy có trong dịp Tết Mậu Thân thì khả năng đó là trò “gắp lửa bỏ tay người” của VC. Có thể những người lính VC nầy bị giết trong khi tấn công Huế, đồng đội của họ đem về chôn ở đó để vừa trọn tình trọn nghĩa với đồng đội, vừa để vu oan giáng hoạ cho Mỹ và VNCH trong tội ác tàn sát và chôn sống người dân Huế. Hơn nữa VC cũng có thể “trang bị” nón tai bèo, áo quần quân giải phóng cho các nạn nhân xấu số trước hoặc sau khi ra tay tàn sát họ, tạo một chứng cứ giả để đổ thừa việc chôn sống người đồng loạt trong biến cố Mậu Thân là do Mỹ và VNCH chủ mưu.

Trò lưu manh, ném đá dấu tay là ngón “nghề chuyên nghiệp” của csVN, bọn người mà thầy tôn thờ, không lý ông thầy không biết?!

Trường hợp của những hố chôn tập thể tại các quận ngoại ô, phát hiện một vài tháng sau khi VNCH và đồng minh đã đánh bại VC, chiếm lại thành phố Huế và tỉnh Thừa Thiên có thể nguỵ tạo, tung hoả mù để đổ thừa. Thế còn các hầm chôn tập thể trong nội thành Huế như tại Chùa Áo Vàng, Trường Tiểu Học Gia Hội, Bãi Dâu và rải rác nhiều nơi khác được phát hiệnngay sau khi VNCH chiếm lại Huế thì sao, do ai thực hiện? Ai đào hố chôn sống bốn giáo sư người Đúc, dạy tại Đại Học Y Khoa Huế trong khuôn viên chùa Tường Vân? Không lý cũng do “Mỹ Nguỵ” thực hiện trong thời gian VC tạm chiếm, làm chủ thành phố Huế? Chỉ có những người mất trí mới tin như thế. Chỉ có những kẻ vô lương mới tuyên truyền lếu láo như thế để chạy tội cho VC.

Cái gì cũng thế, dù đau thương đến đâu rồi cũng được thời gian hoá giải. Nhưng riêng biến cố Tết Mậu Thân là trường hợp ngoại lệ, không bao giờ phai nhạt đối với người dân Huế nói riêng, dân miền Nam Việt Nam nói chung. Tại sao? Tại vì hằng năm những kẻ tội đồ phi dân tộc ấy, chế độ csVN tàn bạo ấy vẫn kỷ niệm “chiến thắng Mậu Thân”. Đó là một hành động cào vào vết thương đang mưng mủ nên vết thương chẳng bao giờ lành da liền thịt được. Đã tàn sát đồng bào không nương tay, đáng tội diệt chủng, bây giờ dựa vào sức mạnh bất chính, họ vẫn huyênh hoang “chiến thắng”. CSVN đã và đang thách thức lương tri dân tộc, xấc láo với tiền nhân, ngồi xổm trên hồn thiêng sông núi. Do đó, không thể thứ.

Đó là một tội ác tày trời ngàn đời không thể quên được.

ĐỊNH NGUYÊN
Viết để nhớ 50 năm biến cố Mậu Thân
(1968 – 2018)
 
HOÀNG PHỦ NGỌC TƯỜNG: ĐAO PHỦ THẢM SÁT MẬU THÂN 68



Ông Liên Thành trưng ra nhiều bằng chứng chứng minh Hoàng Phủ Ngọc Tường (HPNT) là một trong những tên đầu sỏ chỉ huy cuộc tàn sát dân lành tại Huế trong Tết Mậu Thân.



Thư của cựu Chỉ Huy Trưởng Bộ Chỉ Huy Cảnh Sát Quốc Gia Tỉnh Thừa Thiên và Thị xã Huế, Thiếu Tá Liên Thành gởi:

- Hoàng Phủ Ngọc Tường, Cán bộ trí vận thuộc Khu ủy Khu 5 (Miền Trung).

- Tổng thư ký Lực Lượng Liên Minh Dân Tộc Dân Chủ Hòa Bình

- Chủ tịch Tòa Án Nhân Dân tại trường trung học Gia Hội, Bãi Dâu, Quận II Thị xã Huế năm Mậu Thân 1968.

- Tội phạm chiến tranh, tội phạm diệt chủng Hoàng Phủ Ngọc Tường.



Bằng vào một số chứng cớ rõ ràng minh bạch, qua trên một trăm (100) nhân chứng, tôi xác nhận Hoàng Phủ Ngọc Tường là người chủ tọa phiên Tòa Án Nhân Dân của Chính Quyền Cách Mạng Tỉnh Thừa Thiên và Thị Xã Huế, được thiết lập tại trường trung học Gia Hội, Bãi Dâu thuộc Quận II (Tả Ngạn) Thị xã Huế vào Tết Mậu Thân 1968. Y cũng chính là người ra lệnh tử hình 204 người. Đa số là thường dân vô tội.
Sau Mậu Thân, tức sau ngày 26 tháng 2 năm 1968, Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa tái chiếm Huế hoàn toàn. Cộng quân đã tháo chạy. Tình hình an ninh ổn định dần dần. Tôi cho lệnh các toán tình báo, các đơn vị CSĐB tiếp xúc với số thân nhân nạn nhân đã bị Việt Cộng sát hại. Trong đó chúng tôi có mở cuộc điều tra chi tiết vùng trường học Gia Hội. Mục đích là cập nhật thêm tin tức, bằng chứng, xác nhận danh tánh những tên Việt Cộng đã nhúng tay vào các vụ thảm sát đồng bào, để truy bắt và vô hiệu hóa bọn chúng. Những tin tức chúng tôi thu thập được gồm có:

1- Hơn một trăm lời khai từ thân nhân của nạn nhân tại trường trung học Gia Hội đều nói rõ: Khi thân nhân họ bị bắt dẫn đến trường Gia Hội, họ đã đi theo và họ hiện diện trong phiên tòa của Tòa Án Nhân Dân tại đó.



2- Một số nhân chứng xác nhận: Người ngồi xử tội thân nhân họ là ông Giáo sư Hoàng Phủ Ngọc Tường, người mà họ đã biết mặt trong thời gian Phật Giáo Ấn Quang tranh đấu tại Huế vào mùa hè năm 1966.



3- Một số khác tả nhân dạng người ngồi ghế xử tội thân nhân họ có nốt ruồi đen khá lớn ở phía cằm bên phải, nghe đâu ông ta tên Tường là thầy dạy học ở trường Quốc Học trước đây.



4- Đặc biệt là lời khai của một quả phụ, vợ của một Chuẩn úy thuộc Sư đoàn I Bộ Binh:

Khi chồng bà bị toán thanh niên của Nguyễn Đắc Xuân xông vào lục soát và bắt chồng bà ta tại nhà, bà đi theo và đem thức ăn quần áo cho chồng. Tại trường Gia Hội, người chồng nói với bà:

“Em đừng lo, người ngồi xử trên đó là Thầy dạy cũ của anh, Thầy Tường, dạy anh ở trường Quốc Học.”



5- Trưởng Ban Cảnh Sát Đặc Biệt thuộc Bộ Chỉ Huy Cảnh Sát Quốc Gia Quận II Thị xã Huế, Thiếu Úy Trọng, trong bản báo cáo về Bộ Chỉ Huy Tỉnh sau Tết Mậu Thân cũng đã phúc trình Hoàng Phủ Ngọc Tường là người chủ trì Tòa Án Nhân Dân tại trường Gia Hội trong Tết Mậu Thân 1968 và đã xử tử hình 204 đồng bào.



6- Cuối cùng là lời khai của Thành Ủy Viên Thành Ủy Huế, Trung Tá Điệp Viên ******** Hoàng Kim Loan, kẻ chỉ huy cuộc tổng nổi dậy vào Tết Mậu Thân 1968 tại Huế. Hoàng Kim Loan bị chúng tôi bắt vào tháng 5/1972. Y đã khai như sau:

“Chính tôi (Hoàng Kim Loan), và hai thành ủy viên khác là Phan Nam, Hoàng Lanh đề cử Hoàng Phủ Ngọc Tường ngồi ghế Chủ Tịch Tòa Án Nhân Dân tại trường Gia Hội, và chúng tôi đều có mặt trong phiên xử đó.”



Tôi thấy cũng đã quá đủ những lý lẽ, dữ kiện để có thể kết luận:



1- Hoàng Phủ Ngọc Tường có mặt tại Huế trong suốt thời gian Mậu Thân 1968.



2- Hoàng Phủ Ngọc Tường chính là Viên Chánh Án Tòa Án Nhân Dân tại trường Gia Hội, vùng Bãi Dâu thuộc Quận II Thị xã Huế trong Tết Mậu Thân 1968.



3- Hoàng Phủ Ngọc Tường chính là kẻ đã buộc tội và ra lệnh tử hình 204 người, đa số là thường dân vô tội, bằng cách chôn sống họ ngay tại trường Gia Hội vùng Bãi Dâu thuộc Quận II Thị xã Huế trong Tết Mậu Thân 1968.



Vụ tàn sát kinh rợn đồng bào Huế trong Tết Mậu Thân 1968 của đảng ******** Việt Nam và nhóm tay sai trong lực lượng Liên Minh Dân Tộc Dân Chủ Hòa Bình (gồm có: Lê Văn Hảo, Thích Đôn Hậu, Đào Thị Xuân Yến, Thích Thiện Siêu, Hoàng Phủ Ngọc Tường, Nguyễn Đắc Xuân, Nguyễn Thị Đoan Trinh, Hoàng Phủ Ngọc Phan, Nguyễn Đóa, Tôn Thất Dương Tiềm, Nguyễn Thiết, Nguyễn Hữu Vấn và quá nhiều đám tay chân của Thích Trí Quang trong vụ phản loạn năm 1966 tham dự vụ tàn sát này) đã được thế giới biết đến. Sau năm 1975 thì các hãng truyền hình quốc tế đã cố gắng liên lạc để phỏng vấn những tên sát thủ đã bỏ chạy sang bờ Bắc vĩ tuyến 17, trong đó có Hoàng Phủ Ngọc Tường. Năm 1982 hãng truyền hình London đã phỏng vấn y về Mậu Thân. Y trả lời nguyên văn như sau:



Câu hỏi mà các phóng viên quốc tế hỏi Hoàng Phủ Ngọc Tường về cuộc tàn sát Mậu Thân, tại sao có những cuộc tàn sát đó thì Hoàng Phủ Ngọc Tường thản nhiên trả lời:



“Phải giết bọn chúng như là giết những con rắn độc”.



Chính miệng hắn năm 1982 trong cuộc phỏng vấn, còn ghi lại đầy đủ hình ảnh âm thanh trên Internet, đã xác nhận rằng hắn có mặt tại trận đánh Mậu Thân, lội trong máu gần ở phố Đông Ba. Thế mà mấy năm gần đây, Hoàng Phủ Ngọc Tường lại đổi trắng thay đen chối phắt rằng: Y không nhúng tay vào các vụ tàn sát tại Huế, vì suốt thời gian trận đánh xảy ra y đang nấp dưới hầm tại vùng Khe Trái. Trong khi ở Khe Trái, theo ghi nhận của các cơ quan điều tra VNCH, là hoàn toàn không có một bóng cộng quân nào ở vùng Khe Trái này khi trận đánh Mậu Thân diễn ra. Đây chỉ là điểm chúng tập kết quân trước trận đánh mà thôi.



Tôi đã trích một đoạn trong cuốn hồi ký của Hoàng Phủ Ngọc Tường ở phần trên để chứng minh rõ ràng rằng Hoàng Phủ Ngọc Tường đã có mặt tại Huế trong suốt 26 ngày cộng quân tấn công và chiếm Huế, và Hoàng Phủ Ngọc Tường cùng đồng bọn là những tên đao phủ giết quá nhiều đồng bào Huế trong Tết Mậu Thân 1968.

Dù hắn có chối bay chối biến chăng nữa, thì sự thực vẫn là sự thực. Sự che dấu tội lỗi gần đây của chúng đã quá muộn vì chính chúng chứ không ai khác khi “cách mạng” mới thành công đã vênh vang tự đắc nhận công trạng giết người như giết rắn độc của mình. Bây giờ khi thực tế chứng minh Chủ Nghĩa ******** là một thảm họa cho Việt Nam, bị ngay cả chính nhiều đảng viên ******** phỉ nhổ, thì chúng lo sợ bị lịch sử phanh phui, bị đưa ra tòa án quốc tế nên chối bay chối biến. Viết cuốn sách Huế Thảm Sát Mậu Thân 68 này chúng tôi chỉ trưng ra những bằng cớ để quý độc giả nhận định mà thôi. Việc xét đoán đã có đấng thiêng liêng quyết định và những oan hồn của dân lành vô tội chắc chắn sẽ không để hắn yên.



Giờ đây với bệnh tật phải ngồi xe lăn, và cõi chết đã gần kề, Hoàng Phủ Ngọc Tường không thể chối tội với lương tâm của mình, cũng không thể quên được những ngày bi thảm của cuộc tàn sát ghê rợn, đẫm máu do chính y gây ra cho đồng bào Huế trong Tết Mậu Thân 1968.



Tên sát nhân Hoàng Phủ Ngọc Tường:

“Nợ người một khối u sầu

Tìm người tôi trả ngày sau luân hồi…”



Trong phần đời ngắn ngủi còn lại, Hoàng Phủ Ngọc Tường đã sống những chuỗi ngày sợ hãi, sợ hồn ma bóng quế, sợ oan hồn ẩn hiện của những kẻ đã bị Hoàng Phủ Ngọc Tường thảm sát 42 năm về trước, bởi thế cho nên hắn đã viết như sau:

“Những chiều Bến Ngự dâng mưa

Chừng như ai đó mơ hồ gọi tôi

Tôi ra mở cửa đón người

Chỉ nghe tiếng gió thổi ngoài hành lang”.



Hoặc là:

“Nợ người một khối u sầu

Tìm người tôi trả ngày sau luân hồi…”

(Thơ Hoàng Phủ Ngọc Tường)




Hoàng Phủ Ngọc Tường!



Không có người sống để ông “ra mở cửa đón người” mà chỉ là những người chết, là oan hồn của những dân lành vô tội đã bị ông sát hại gõ cửa linh hồn ông. Kiếp luân hồi tôi nghĩ cũng không thể có đối với ông được vì nghiệp chướng mà ông gây ra đã quá nặng. Ông phải bị đày cả ngàn năm hơn dưới 18 tầng âm ti địa ngục, đừng hy vọng gì để: “Tìm người tôi trả ngày sau luân hồi.”

Liên Thành

(Trích trong sách Huế – Thảm Sát Mậu Thân)
 
Vào khuya Mồng Một Tết Mậu Thân, tôi cùng người anh con ông bác ruột (đang thụ huấn tại Trung Tâm Huấn Luyện Quang Trung) được ra phép Tết và ở lại nhà một người chị bà con ớ Phú Nhận. Đang ngủ, chừng 1-2 giờ sáng gì đó, bỗng nghe súng nổ tứ phía và liên tục, có khi đạn xéo đâu gần nhà. Chúng tôi biết có chuyện nhưng chẳng biết đích xác chuyện gì. Sáng ra vẫn chưa biết điều gì đã xẩy ra, cho đến gần trưa nghe thông báo từ trực thăng mới biết VC đang tấn công Bộ Tổng Tham Mưu và phi trường Tân Sơn Nhất (nhà chị tôi ở gần đó). Cũng theo kêu gọi từ trực thăng, chúng tôi cùng đồng bào phải nhanh chân di tản ra khỏi khu vực. Hai anh em tôi đang chạy trên đường Võ Di Nghi thì bị trực thắng nhà ta quạt cho một loạt đạn. Tôi suýt chết vì một viên viên đạn bay như gió, vèo qua tai, chạm phải cửa sắt nhà người ta. Tôi nhặt viên đạn còn nóng bỏ túi, đem về làm kỷ niệm. Nếu viên đạn ấy nhích qua nhích về một tí thì tôi đã xong đời rồi. Có lẽ mấy ông trực thăng tưởng hai anh em tôi là VC vì anh tôi mặc áo lính còn tôi thì mặc sắc phục cảnh sát, khác với đám thường dân chạy loạn bên cạnh. Chiều hôm đó, anh tôi trình diện Tiểu Khu Gia Định, tôi lần mò về Học Viện, không dám tự ý đi đâu, nếu không được điều động làm công tác.

Cuối năm 1968, tôi tốt nghiệp và được về Huế làm việc. Thành phố Huế trước ngày tôi đi và bây giờ khác nhau một trời một vực. Tất cả đã đổ nát. Sự đổ nát của Cố đô Huế thật khủng khiếp. Hoàng Thành tang hoang, cầu Trường Tiền gãy gục xuống sông Hương, phố xá phần lớn sập đổ, đường sá loang lổ vết đạn…Am thờ các vong linh tử nạn (bất kể phe nào) hình như nhà nào cũng có, nơi nào cũng có. Nhà anh chị tôi ở đường Trần Hưng Đạo cũng có một cái am thờ một người lính VC! Khi yên ổn, anh chị tôi từ chỗ tản cư về nhà thì thấy người lính nầy chết nằm vắt vẻo nơi cầu thang lên lầu. Anh chị tôi phải thuê người đem chôn đâu đó. Chị dâu tôi sợ quá, lập am thờ, rằm mồng một có hương hoa trái cây “tiếp tế” cho anh VC nầy!

Cùng số phận với dân Huế, đại gia đình tôi dường như nhà nào cũng có người mất tích hoặc bị VC giết, gần nhất là chú em rể của tôi. Sau Mậu Thân, khi đang làm việc tại Huế, tôi cùng em gái tôi đi tìm xác chồng nó là CSDC Quảng Ngãi về quê ăn Tết, bị VC bắt đi vào ngày Mồng Hai Tết khi đang ngồi với vợ con trong nhà. Và em tôi đã tìm được xác chồng nhờ cái răng bạc và cái quần cụt nó mặc khi bị bắt.

Với dân Huế, qua biến cố Mậu Thân, VC đã tự phơi bày sự dã man tàn độc, phi dân tộc nhất của csVN trong lịch sử đất nước. Trong một ngàn năm bắc thuộc không hiểu người Tàu đã lần nào tàn sát dân Việt kiểu ghê gớm như thế không? Trong một trăm năm đô hộ của giặc Tây, không biết người Pháp có lần nào chôn sống tập thể người Việt Nam một cách khủng khiếp như thế không? Dù Tàu, Tây chẳng thương chi dân mình nhưng tôi tin là họ không làm như thế, nhưng nếu có làm thật thì cũng có thể hiểu được vì họ là người ngoại chủng. Đằng nầy, cùng là người Việt Nam nhưng csVN đã làm như thế, họ chủ trương “giết lầm hơn bỏ sót” lùa tất cả những người mà họ nghi là quân nhân, cán bộ công nhân viên VNCH, các đảng phái quốc gia…đi, bắt những nạn nhân nầy tự đào hố, sau đó những nạn nhân nầy bị trói tay tập thể để rồi bị bọn cán binh VC tống xuống hố, chôn sống!!! VC tàn bạo và dã man đối với người đồng chủng/đồng bào hơn cả người ngoại quốc.

Có chứng kiến tận mắt những hố chôn tập thể mới thấy được bản chất khát máu của những con người ********. Em gái tôi và tôi đi từ địa phương nầy đến địa phương khác, từ hố mộ tập thể nầy đến hố mộ tập thể khác để tìm người thân. Khi lớp đất/cát cuối cùng được đào lên, hằng chục, hằng trăm xác chết trong các tư thế nằm, ngồi, đứng chết sát nhau, chồng lên nhau, và tất cả đang bị trói trông thật khiếp đảm... Xác người nằm dưới lòng đất gần như còn “tươi”. Sau khi đem lên mặt đất mới đổi qua màu đen và bắt đầu phân rã. Máu người trào ra…và mùi thối xông lên nồng nặc. Tội nghiệp mấy người có nhiệm vụ bốc mộ, họ bất chấp mọi sự kinh tởm và mùi xú uế, đào và đem từng xác người đặt trên mặt đất để thân nhân đến nhận diện…Em gái tôi nhận ra chồng nó trong hằng trăm xác chết nầy tại quận Phú Thứ.

Cứ thế, từ hố nầy đến hố khác, người dân Huế đã tìm được vào khoảng hơn năm ngàn người. Những xác chết có thân nhân nhận diện, được gia đình đem về chôn cất. Những xác chết không còn nguyên vẹn, hoặc không có thân nhân nhận lãnh, chính quyền tự lo liệu chôn cất đàng hoàng tại những vùng đất quanh thành phố Huế, nơi được chôn nhiều nhất là Đàn Nam Giao. Chưa bao giờ xứ Huế có một đám tang tập thể “lớn” như vậy. Chưa bao giờ kinh đô Huế phủ trắng một màu tang kinh khiếp từ nội thành đến các vùng phụ cận như vậy. Khắp các trường học, màu khăn sô trên đầu các em học sinh cũng nhan nhãn trong lớp học và giữa sân trường. Đó là hình ảnh trung thực, rất trung thực của Huế sau Tết Mậu Thân năm 1968 mà tôi là người tận mắt trông thấy. Năm mươi năm, hình ảnh nầy chưa phai nhạt trong lòng người dân Huế. Thế mà, nhà cầm quyền hiện nay tại Việt Nam cho đó là một “chiến thắng”!

Chiến thắng là chiến thắng nào, thành quách đổ nát người đào hố chôn!

Nếu đó là “chiến thắng” thì là chiến thắng của chủ nghĩa ******** đối với dân tộc Việt Nam mà kẻ thực hiện không ai khác là VC, những con người Việt Nam mất gốc, tôn thờ một chủ nghĩa ngoại lai. Kể từ khi xuất hiện trên trái đất, ******** đã giết hại trên dưới 100 triệu sinh linh. Nga và Trung cộng mỗi nước cũng đã tàn sát hàng chục triệu dân mình. Từ Cải Cách Ruộng Đất tại đất Bắc đến Thảm Sát Mậu Thân ở Huế, VC giết dân Việt không gớm tay chẳng qua đó cũng là “truyền thống” khát máu chung của ******** quốc tế! Đó là cái nhục mà đảng csVN phải gánh trước Tổ Quốc và Dân Tộc Việt Nam.

Cho đến nay, hằng năm họ vẫn ăn mừng chiến thắng, một “chiến thắng” trên máu xương và nước mắt của chục hàng ngàn người dân trong 25 này đêm họ chiếm Huế. Để tô vẽ cho “chiến thắng” nầy và chạy tội trước lương tâm và lịch sử dân tộc, họ từng tuyên bố, đại ý “những người bị giết trong biến cố Mậu Thân là do bom đạn Mỹ Nguỵ tàn sát, cách mạng không giết họ”!



Đúng là luận điệu trơ tráo. Biết rằng chiến tranh nào cũng chết chóc, bom đạn nào cũng vô tình, nhưng “bom đạn Mỹ Nguỵ” không giết đồng đội và đồng bào mình một cách tán tận lương tâm như thế. Mỹ và VNCH không hề thù hận với người nhà mình, không có lý do để trói tay, chôn sống tập thể đồng đội và người dân của mình như thế. Hành động man rợ đó chỉ được kích động bằng hận thù, một chủ trương đặc thù của chủ nghĩa ******** mà những kẻ cuồng tín csVN đã hấp thụ và thực hành triệt để. Con người ai cũng thế, chín người mười ý, khác chính kiến là chuyện bình thường. Chỉ có chủ nghĩa ******** mới chủ trương “đồng phục tư tưởng”, coi những người khác chính kiến là thành phần “đáng tội chết”. Đó là lý do csVN đã coi đồng bào mình, những người không ở trong hàng ngũ của họ như kẻ thù. Họ không ngần ngại giết sạch, giết hết để nhuộm đỏ đất nước Việt Nam. Bất cứ một chính thể nào, dù độc tài sắt máu đến đâu, nếu có chút lương tri dân tộc, không ai tàn ác với dân tộc mình như csVN.

Thử hỏi, ai lật lọng lợi dụng ba ngày hưu chiến trong dịp Tết để tấn công đối thủ? Và khi đã tràn ngập được lãnh thổ của đối phương, ai bắt những người nghi là người của đối phương đem đi thủ tiêu? VNCH không làm chuyện đó. VNCH không tráo trở, lợi dụng dịp hưu chiến để tấn công Bắc Việt hoặc các vùng VC tạm kiểm soát tại miền Nam trong ba ngày Tết thiêng liêng của dân tộc. VNCH là nạn nhân của sự gian dối, là kẻ bị tấn công bất ngờ trong khi cho phép một số quân nhân và công chức được phép về ăn Tết với gia đình. Trong khi chật vật chống kẻ thù xâm lăng, không có thể chế nào, kể cả VNCH lại có chủ trương ngược đời là bắt con dân của mình đi thủ tiêu. Trong khi mọi binh sỹ, mọi khẩu súng đều hướng về kẻ thù trước mắt, VNCH làm sao có thể có chủ trương đi gom tóm để tàn sát tập thể quân dân của mình đang vui Tết ở mọi địa phương?

Nếu trên đường VC dẫn các “tội nhân” về núi bị Mỹ oanh tạc giết chết thì xác các nạn nhân sẽ nằm phơi trên mặt đất. Đằng nầy, các nạn nhân bị trói chùm với nhau, nằm chết chồng chất lên nhau trong các hố chôn tập thể! Ai trói họ? Ai chôn họ trong các hầm chôn tập thể đó? “Mỹ Nguỵ” sau khi oanh tạc, bắn đại bác giết họ rồi liền nhảy dù xuống trói từng người lại với nhau, chôn tất cả họ vào những hố chôn như thế? Không ai có thể tin những luận điệu ngang ngược như thế của csVN. Họ nói lấy được để chạy tội. Nhóm Hoàng Phủ Ngọc Tường, Hoàng Phủ Ngọc Phan, Nguyễn Đắc Xuân…đúng là những kẻ “ăn cơm quốc gia, thờ ma ********”. Họ sinh ra, lớn lên, được giáo dục tại miền Nam, ra đời phục vụ dưới các chính thể VNCH thế mà họ hoạt động cho VC, ít nhiều bàn tay họ đã dính máu dân Huế trong biến cố Thảm Sát Mậu Thân. Ông HPNT, (thầy dạy Văn của tôi năm Đệ Nhị, trường Quốc Học) khi được phỏng vấn về vấn đề Mậu Thân đã trả lời tiên hậu bất nhất. Tôi bất mãn nhất là phát biểu sau đây của ông: “Năm 75, 76, 77 khi đi làm thuỷ lợi tại Khe Đá Mài chúng tôi đào lên một hầm chôn tập thể toàn là người lính đội mũ tai bèo và mặc đồ quân giải phóng, chứng tỏ cái gọi là “Thảm sát Mậu Thân” chỉ là trò bịp của thực dân”! Tôi không biết điều nầy có thật hay không vì chưa hề nghe ai nói, ngoài “phát hiện” nầy của ông HPNT. Có hai trường hợp. Một, ông HPNT bịa chuyện nầy để bao che cho VC. Hai, ông HPNT nói thật, nghĩa là có hầm chôn tập thể lính VC.

Nếu trường hợp một đúng, nghĩa là ông HPNT bịa chuyện thì thật đáng khinh con người trí thức của ông. Nếu không bịa chuyện thì trí óc ông cũng có vấn đề. Sau Mậu Thân chiến tranh, súng đạn, chết choc…vẫn xẩy ra từng ngày nơi các vùng rừng núi xa xôi của tỉnh Thừa Thiên (kể cả Khe Đá Mài). Từ Mậu Thân đến thời điểm ông “phát hiện” hố chôn tập thể lính VC là 8 năm (nếu chỉ tính tới năm 1975). Với khoảng thời gian dài như thế, với thực trạng chiến tranh ngày càng khốc liệt như thế, tại sao ông dám quả quyết là mồ chôn các lính VC là do VNCH và Mỹ thực hiện trong dịp Tết Mậu Thân? Chỉ với một “phát hiện” mơ hồ như thế, chỉ với một hố chôn tập thể lính VC không biết có từ bao giờ, ông đã đánh đồng tất cả những hố chôn tập thể khác do VC thực hiện trong dịp Tế Mậu Thân đều do Mỹ và VNCH làm!? Và do đó, theo ông, chuyện “Thảm sát Mậu Thân” do VC ra tay là hoàn toàn bịa đặt? Tôi luôn tôn sư trọng đạo, nhưng trong trường hợp nầy, ông thầy của tôi không còn đáng kính nữa. Khi mới ra tù, tôi được bà xã dẫn đi xem buổi trình chiếu phim tài liệu “A Television of History” do PBS thực hiện, tại trường Nguyễn Chí Diễu. Tới nơi, tôi thấy ông HPNT ngồi đó, chủ trì buổi trình chiếu. Ông nhìn tôi không mấy thiện cảm và với vẻ mặc dương dương tự đắc của người “bên thắng cuộc”. Cái gọi là “Chiến thắng Mậu Thân” đang được PBS bình luận và quảng bá đã đánh trúng tim đen ông! Không còn dáng vẻ nghệ sỹ như ngày xưa đứng lớp, ông ngồi đó với một khuôn mặt thù hận và sắt máu! Tôi thật sự chán ngán cho người trí thức nầy. Ông quá cuồng cộng đến độ quên cả lý trí và lương tri con người.

Nếu trường hợp hai đúng, nghĩa là ông HPNT đã phát hiện hố chôn tập thể lính VC thật thì, ai là thủ phạm? Như đã trình bày ở phần trên, tôi hoàn toàn không tin Mỹ và VNCH làm chuyện ấy trong biến cố Mậu Thân. Khi VC đang tổng tấn công vào tỉnh Thừa Thiên và cố đô Huế, họ đang bận tay, quá bận tay để giữ vững phòng tuyến vốn đang quá mỏng (vì bất ngờ và binh sỹ nghĩ phép), làm sao họ có thể thực hiện chuyện vô lý đó. Có thể hố chôn lính VC nầy đã có từ trước rất lâu hoặc sau Mậu Thân do Mỹ trải bom hoặc đụng trận được quân đội VNCH đào hố chôn tập thể. Nếu đúng như thế thì ngôi mộ tập thể lính VC nầy không liên quan gì đến “Thảm sát Mậu Thân” do VC gây ra cả, thưa ông thầy. Trường hợp hố chôn lính VC nầy có trong dịp Tết Mậu Thân thì khả năng đó là trò “gắp lửa bỏ tay người” của VC. Có thể những người lính VC nầy bị giết trong khi tấn công Huế, đồng đội của họ đem về chôn ở đó để vừa trọn tình trọn nghĩa với đồng đội, vừa để vu oan giáng hoạ cho Mỹ và VNCH trong tội ác tàn sát và chôn sống người dân Huế. Hơn nữa VC cũng có thể “trang bị” nón tai bèo, áo quần quân giải phóng cho các nạn nhân xấu số trước hoặc sau khi ra tay tàn sát họ, tạo một chứng cứ giả để đổ thừa việc chôn sống người đồng loạt trong biến cố Mậu Thân là do Mỹ và VNCH chủ mưu.

Trò lưu manh, ném đá dấu tay là ngón “nghề chuyên nghiệp” của csVN, bọn người mà thầy tôn thờ, không lý ông thầy không biết?!

Trường hợp của những hố chôn tập thể tại các quận ngoại ô, phát hiện một vài tháng sau khi VNCH và đồng minh đã đánh bại VC, chiếm lại thành phố Huế và tỉnh Thừa Thiên có thể nguỵ tạo, tung hoả mù để đổ thừa. Thế còn các hầm chôn tập thể trong nội thành Huế như tại Chùa Áo Vàng, Trường Tiểu Học Gia Hội, Bãi Dâu và rải rác nhiều nơi khác được phát hiệnngay sau khi VNCH chiếm lại Huế thì sao, do ai thực hiện? Ai đào hố chôn sống bốn giáo sư người Đúc, dạy tại Đại Học Y Khoa Huế trong khuôn viên chùa Tường Vân? Không lý cũng do “Mỹ Nguỵ” thực hiện trong thời gian VC tạm chiếm, làm chủ thành phố Huế? Chỉ có những người mất trí mới tin như thế. Chỉ có những kẻ vô lương mới tuyên truyền lếu láo như thế để chạy tội cho VC.

Cái gì cũng thế, dù đau thương đến đâu rồi cũng được thời gian hoá giải. Nhưng riêng biến cố Tết Mậu Thân là trường hợp ngoại lệ, không bao giờ phai nhạt đối với người dân Huế nói riêng, dân miền Nam Việt Nam nói chung. Tại sao? Tại vì hằng năm những kẻ tội đồ phi dân tộc ấy, chế độ csVN tàn bạo ấy vẫn kỷ niệm “chiến thắng Mậu Thân”. Đó là một hành động cào vào vết thương đang mưng mủ nên vết thương chẳng bao giờ lành da liền thịt được. Đã tàn sát đồng bào không nương tay, đáng tội diệt chủng, bây giờ dựa vào sức mạnh bất chính, họ vẫn huyênh hoang “chiến thắng”. CSVN đã và đang thách thức lương tri dân tộc, xấc láo với tiền nhân, ngồi xổm trên hồn thiêng sông núi. Do đó, không thể thứ.

Đó là một tội ác tày trời ngàn đời không thể quên được.

ĐỊNH NGUYÊN
Viết để nhớ 50 năm biến cố Mậu Thân
(1968 – 2018)
thế đéo nào mà đến ngày kỉ niệm chiến thắng huế mậu thân t thấy dân huế cờ hoa vẫy mù mịt mặt tươi roi rói, hay là huế bây giờ cũng toàn dân góp chứ gân gốc chỉ còn 1 nhúm giống ở SG nhỉ, bữa lên fb còn chửi nhau vs 1 thằng Huế tự nhận 3 đời
 
thế đéo nào mà đến ngày kỉ niệm chiến thắng huế mậu thân t thấy dân huế cờ hoa vẫy mù mịt mặt tươi roi rói, hay là huế bây giờ cũng toàn dân góp chứ gân gốc chỉ còn 1 nhúm giống ở SG nhỉ, bữa lên fb còn chửi nhau vs 1 thằng Huế tự nhận 3 đời
Thời nầy dân Huế bị tẩy não vụ 68 gần hết
Nhân chứng còn sống thì k dám kể kẻo con cháu loạn lên chửi Việt Cộng thì ốm đòn
 
Tết Mậu Thân-Huế 1968 là sự diệt chủng của CS đối với Miền Nam, trong đó xác người vương vãi khắp nơi, từ góc phố đến thôn làng, từ nóc nhà, sân sau, sân trước, đến lùm cây ngọn cỏ. Toàn thành phố phủ một màu tang trắng bất tận, trải dài từ thị xã cho đến tận núi Ba Đồn, nơi tái chôn cất 5327 xác thường dân vô tội mà đã bị trói quặt đàng sau, cột thành từng chùm rồi lấp trong những hầm sâu hố cạn. Còn di tích lịch sử quý báu của dân tộc, cố đô nhà Nguyễn bị phá hủy gần như hoàn toàn, nhà cửa của dân chúng thì trở thành gạch vụn vào đúng dịp tết cổ truyền Mậu Thân 1968, qua sự kiện lừa ngưng bắn ba ngày ăn tết của Hồ Chí Minh và Lê Duẩn.

Đó cũng là câu chuyện mà hàng mấy chục người Việt Cộng nằm vùng trong thành phố Huế, chẳng hạn như Nguyễn Đắc Xuân, Nguyễn Thị Đoan Trinh, Hoàng Phủ Ngọc Phan, Tôn Thất Dương Tiềm, Nguyễn Đóa, đã thẳng tay bắn chết bất cứ ai có liên hệ đến chính quyền và quân đội VNCH, cho dù đó chỉ là binh nhì, hay một phụ nữ đã từng đi làm sở Mỹ.

Riêng ông Hoàng Phủ Ngọc Tường, với chức vụ tổng thư ký lực lượng Liên Minh Dân Tộc Dân Chủ Hòa Bình, trí thức hơn, đã được Lê Chưởng, Chính ủy Mặt Trận Trị-Thiên và Hoàng Kim Loan, Trung tá tình báo CS Hoàng Kim Loan, đặc trách cơ sở nằm vùng Thừa Thiên-Huế chọn làm chánh án tòa án nhân dân Bãi Dâu, tại trường trung học Gia Hội.

Tòa án nhân dân này là tòa án duy nhất xảy ra tại tết Mậu Thân-Huế. Sau lần kêu gọi ra trình diện lần thứ tư để được cách mạng khoan hồng, ông tòa Hoàng Phủ Ngọc Tường đã ký án lịnh chôn sống 204 người, vì tội làm cho CIA, Ngụy quân ngụy quyền nợ máu với nhân dân. Trong số những tội nhân của ông tòa Tường, có nhiều người là học trò cũ của ông. Họ đã nói với vợ con, người đã đưa họ ra trình diện ông tòa như sau: “Ông ngồi ghế chánh án là thầy Tường, thầy cũ của anh đó, em đừng lo.”

Sau khi quân CS bị đẩy lui, chính phủ VNCH đã cho thành lập Ủy Ban Điều Tra Thảm Sát Mậu Thân, đã đi đến kết luận người ra lịnh tàn sát đồng bào Huế là Trung ương ĐCS, thực hành lịnh trên là quân đội Miền Bắc và những người VC nằm vùng tại Huế.

Thân nhân của nạn nhân đã trình báo, mô tả nhân dạng, và nhận diện được tất cả những tên VC nằm vùng đã trực tiếp giết đồng bào Huế.

Những người VC nằm vùng này sau năm 1975 đã rất hãnh diện và hân hoan về thành tích “giết rắn độc” này của họ. Điển hình là ông chánh án Tường. Ông tòa đã nói trên Open Vault ngày 1 tháng 3 năm 1981 như sau: “Trừ khử chúng như trừ những con rắn độc, mà nếu để chúng sống sót, chúng sẽ tiếp tục gây ra tội ác hơn nữa trong chiến tranh...”

Sau năm 1975, toàn thể đám VC nằm vùng “hăng hái bảo vệ cách mạng” kia vẫn còn sắt máu không kém ngày ấy, nhưng số phận của họ cũng giống như số phận của cái gọi là “Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam”, bị CS thứ thiệt loại thẳng tay. Họ chỉ là con cờ của CS Bắc Việt, dùng xong rồi bỏ, chẳng được trọng dụng gì. Lê Văn Hảo chạy mất dép sang Pháp, Nguyễn Đắc Xuân trở thành “nhà Huế học”, Hoàng Phủ Ngọc Tường trở lại chức “nhà văn”, bị dân chúng Miền Nam, đặc biệt là dân chúng Huế ghê tởm.

Đau đớn vì quá “say máu cách mạng” cống hiến hết lòng cho cách mạng nhưng vẫn bị “cách mạng” hất cẳng, nhục nhã vì những ánh mắt ghê tởm của đồng bào Miền Nam dành cho họ, những kẻ mà bàn tay đầy máu năm Mậu Thân xưa, không còn cách gì hơn là giảm bớt nồng độ nịnh bợ “cách mạng”, chấp nhận rằng cuộc diệt chủng của “cách mạng” tại Huế năm 1968 là có thật, nhưng trẹo họng nói phủ nhận những gì họ đã xác nhận trước đây, rằng họ đã bắn họ giết dân Huế như giết rắn độc vào năm 1981. Họ trẹo họng bằng cách nói rằng câu chuyện trả lời năm xưa trên truyền hình chẳng qua là lời “nói láo”, vì quá “hăng hái cách mạng” mà nói láo, nay họ xấu hổ vì lời nói láo đó.

Thế là ông chánh án tòa án nhân dân Hoàng Phủ Ngọc Tường trở thành kẻ vô tội ngon ơ vì những lý lẽ như thế! Lịch sử tin ông dễ thế à? Dân Miền Nam tin ông dễ thế à?

Bởi vậy, có vài câu tôi xin hỏi ông chánh án Hoàng Phủ Ngọc Tường:

Ông nói rằng ông từ bé đến giờ chưa hề biết nói láo, chỉ có việc nói rằng mình đã giết người ngày 1 tháng 3 năm 1981 là lời nói láo duy nhất trong đời của ông mà thôi, và ông rất xấu hổ về chuyện này. Vậy thì tôi chỉ cho ông thấy nhiều cái nói láo “duy nhất” trong đời của ông, chỉ qua lá thư vỏn vẹn hai trang của ông thôi nhé?
 
Cái nói láo thứ nhất, trong lá thư ngày 1 tháng 2 năm 2018, ông vẫn nói rằng sự kiện Mỹ ném bom vào bịnh viện Đông Ba làm chết 200 người, đến nay ông khẳng định “chi tiết đó không sai”. Thưa, đây là lời nói láo. Những người sống tại Huế mấy chục năm nay chưa bao giờ thấy hay nghe nói rằng đã có 200 người chết do Mỹ ném bom vào bịnh viện như vậy. Ông có bà con gì với ông Thích Nhất Hạnh không mà sao giống nhau quá vậy? Ông Thích Nhất Hạnh cũng đã nói Mỹ ném bom giết 200 ngàn đồng bào ở tỉnh Bến Tre. Ông học bài của ông Nhất Hạnh thuộc nhỉ?

Cái nói láo thứ hai, cũng trong lá thư này, ông nói rằng Mỹ là tội ác, còn “cách mạng” là “có sai lầm đã xảy ra ở Mậu Thân 1968” mà thôi. Ông là giáo viên cấp 3 môn Việt Văn, đâu phải là đứa trẻ học chưa hết tiểu học, cớ sao ông nói rằng việc giúp VNCH tái chiếm Huế của Mỹ là tội ác, còn việc trói quặt tay sau lưng, cột chùm lại rồi đập đầu chôn sống 5327 thường dân trong các hầm sâu hố cạn là sai lầm? Đây là cái “thành thật” của ông cũng trong lúc đang chờ về với Phật?

Cái nói láo thứ ba, ông nói rằng việc thảm sát Mậu Thân là do, nguyên văn, “hành động giết oan của quân nổi dậy”. Thưa ông, giết người bằng cách cột ngược tay người ta sau lưng, chủ ý đập đầu chôn sống gần 6000 người mà gọi là giết oan à? Giết một vài người thì may ra còn gọi là giết oan, đây giết hơn 7000 ngàn người, thì chắc chắn một đứa trẻ học hết cấp 3 nó cũng biết đây là là một vụ giết người có chỉ đạo, có chủ ý, có kế hoạch, có kỹ thuật và rất đồng bộ. Chẳng lẽ cái đầu của một vị thầy giáo cấp ba mà lại giống như đứa trẻ bị bịnh Down Syndrom thế à ông Tòa?

Cái nói láo thứ tư, ai là quân nổi dậy? Sự thật chẳng có cái gì gọi là quân nổi dậy cả, đến giờ này mà ông vẫn còn bám vào cái gọi là “tổng nổi dậy, quân nổi dậy” thì đủ biết là ông nói láo đến cỡ nào rồi. Chẳng có dân Miền Nam nào nổi dậy cả, chỉ có cái đám nằm vùng các ông phối hợp với quân Miền Bắc xâm lăng, mà Lê Duẩn và Hồ Chí Minh đã vét sạch đưa vào Miền Nam, thậm chí có đứa chưa được 15 tuổi. Khi bị bắt các đứa trẻ Miền Bắc này đã ngơ ngác hỏi quân đội Miền Nam như sau: “Ơ chúng em vào tiếp thu Miền Nam mà, sao lại bắt chúng em...?”

Cái nói láo thứ năm “hành động giết oan của quân nổi dậy” Ai là quân nổi dậy? Ai giết đồng bào Huế hả ông chánh án Tường? Khi dùng cụm từ “hành động giết oan của quân nổi dậy” có nghĩa là ông đã vu khống rằng chỉ có người Huế giết người Huế, chứ không phải bộ đội Miền Bắc đã đập đầu chôn sống dân Huế dưới sự tiếp tay chỉ điểm và lùa dân đi của các ông?

Cái nói láo thứ sáu, ông viết “Đó là một sai lầm không thể nào biện bác được, nhìn từ lương tâm dân tộc, và nhìn trên quan điểm chiến tranh cách mạng”. Ông lại nói dối thêm nữa. Ông theo CS, hẳn ông biết lý thuyết gốc của CS, đó là xã hội CS chỉ có một thứ giai cấp duy nhất là vô sản nắm chính quyền. Còn nếu đã gọi là “dân tộc” thì phải có đủ thành phần sĩ nông công thương, đúng không ông tòa? Vậy thì làm gì có cái gọi là “lương tâm dân tộc” trong lý thuyết CS mà ông nói?

Còn quan điểm chiến tranh cách mạng là gì? Chiến tranh cách mạng tức thứ chiến tranh “bạo lực cách mạng” mà Lenin, Mao, và Stalin luôn ca ngợi, để tận diệt mọi giai cấp trong xã hội, chừa lại công nhân và nông dân vô sản mà thôi. Vì vậy, những gì CS thực hiện trong Mậu Thân là hoàn toàn đúng theo lý thuyết CS của họ, đúng theo quan điểm chiến tranh của họ, làm gì có cái gọi là sai, trên cái gọi là “lương tâm dân tộc” và “quan điểm chiến tranh”? Họ làm đúng theo lý thuyết của họ đấy chứ? Họ làm sai chỗ nào ông nói tôi nghe thử.

Viết như ông vậy là ông dụng ý đánh lận con đen rằng ******** là thứ có dân tộc, có lương tâm và không có bạo lực cách mạng. ******** làm gì có những cái quý hóa đó hả ông? Tôi nói vậy có sai không. Ông định bịp là CS cũng tốt nữa à?

Bây giờ tôi xin chuyển sang cái nói láo trên thực tế của ông bao nhiêu năm nay, tức là về cái mà ông gọi là “ông không có mặt tại Huế Mậu Thân 1968”.

Ông nhớ rằng, khi ông gọi bọn “Mỹ Ngụy ác ôn” ra trình diện cách mạng, thì họ đi kèm với thân nhân. Thân nhân của 204 người bị chôn sống tại trường trung học Gia Hội Quận II Bãi Dâu không phải là con số nhỏ, lên đến vài trăm người. Họ đã nhận diện ra ông ngồi ghế chánh án, có người còn mừng rỡ vì gặp “bồ tèo thầy cũ, hy vọng được khoan hồng”. “Em đừng lo, thấy Tường là thầy cũ của anh, em đừng lo.” Họ đã nói với vợ của họ như thế.

Còn có người không biết ông thì họ vẫn nhận ra cái nốt ruồi đặc biệt to tướng trên mặt của ông để báo với Cảnh Sát Quốc Gia. Sau khi không thấy thân nhân trở về sau tết Mậu Thân thì họ buộc lòng phải trình báo những gì đã xảy ra để tìm thân nhân chứ?

Và một sự việc thảm khốc như thế chính phủ nào mà không mở cuộc điều tra? Một Ủy Ban Điều Tra Thảm Sát tại Huế đã được thành lập, mà xui cho ông, người đứng đầu Ủy Ban này lại là trùm tính báo Liên Thành, học trò cũ của ông thì làm sao lầm ông với ai cho được? Ông thầy mà mình gặp hàng ngày tại trường Quốc Học, ông thầy mà mình rất yêu, rất “ca tụng và ngưỡng mộ” vì tài ăn nói và khả năng văn chương của ông, thì “làm sao quên được người ơi?” Hả ông chánh án Tường?

Ngoài ra đây là học trò cũ của ông, cớ sao ông nặng lời gọi học trò cũ là “ông Liên Thành và bè đảng”? Ông ta là trưởng Ban Điều Tra, chỉ huy trưởng lực lượng Cảnh Sát Quốc Gia VNCH, một tổ chức mang tầm cỡ quốc gia, cớ sao ông gọi là bè đảng? Ông muốn sỉĩ nhục tiếp VNCH à?

Tôi thấy ông Nguyễn Đắc Xuân nay dùng chữ VNCH, không thấy chữ Ngụy nữa, còn ông thì cũng bỏ luôn chữ Ngụy, chỉ có chữ “tội ác Mỹ” mà thôi, tưởng ông tòa có chút tiến bộ, hóa ra vẫn còn cái cốt CS nằm vùng hay thóa mạ kẻ địch, gọi ty Cảnh Sát Quốc Gia VNCH là “bè đảng”. Lẽ ra ông phải gọi ông ta là “em Liên Thành thân mến và Thầy chứ”. Đúng không ông thầy Quốc Học kiêm chánh án tòa án nhân dân Bãi Dâu sắp về cõi Phật?

Thêm một nhân chứng nữa, đó là Bác sĩ Định, Sinh Viên Y Khoa Huế II, bạn của BS Phạm Thị Xuân Quế, bạn thân hay mượn sách vở của Hoàng Phủ Ngọc Phan, bạn của BS Tôn Thất Kỳ về sự có mặt của anh em ông tại Huế.

BS Định đã email cho toàn thể các bác sĩ y khoa Huế xác nhận rằng ông và em ông đã đến nhà ba của BS Định tìm BS Định “Thằng Định đâu rồi, đi ra để cứu thương nhân dân.” Nhưng thật ra là hai anh em ông đang ngó dáo dác trên gác xem BS Định có ở trên gác không, để lôi ra làm thịt chăng? Vì BS Định trước rất thân với Phan, mượn bài mượn vở với Phan, sau biết ông Phan là VC nằm vùng nên tránh xa, vì lẽ đó mà thù chăng? Hơn nữa, người mà ông chánh án Hoàng Phủ Ngọc Tường yêu thương thắm thiết, lại chính là cô học trò của mình mà cũng là em vợ của BS Định, thì BS Định và ba của BS Định lầm cái mặt hai anh em ông sao được?

BS Định viết rằng ước gì có cái máy ảnh để chụp hình hai anh em Tường Phan đang đứng trong sân nhà của Ba tôi để các ông khỏi chối. Bác sĩ Định đang ở Hoa Kỳ, ông dám đối chất?

Tiện nhắc đến em ông, Hoàng Phủ Ngọc Phan, ông Phan cũng quả là kỳ phùng địch thủ với ông. Hai anh em ông cùng huyết thống cha mẹ máu tanh. Ông Phan bắn chết ông Hải bạn mình tại giảng đường Văn Khoa Huế, sau đó dụ cô Ti, tức cô Thái Hòa, đẩy xác ông Hải về nhà để tìm bắn thêm ông Lộc, ông Kính, và ông nội của cô ấy. Xác để sình thối không cho chôn, xin mãi 7 ngày sau mới đồng ý. Đồng ý xong thì bắn luôn ông Văn, bạn mình, và cũng là người đào mộ tập thể cho gia đình cô Thái Hòa, rồi đẩy xác ông Văn xuống hố luôn cho gọn.

Tôi không tin rằng ông và em ông không đọc lá thư thảm thương của cô Thái Hòa.

Lại nữa, cái tiếng của ông vác loa đi khắp thành phố Huế dụ dỗ những con “rắn độc” ra trình diện cách mạng cũng được đồng bọn là ông Nguyễn Đắc Xuân xác nhận là có. Rồi Xuân lấp liếm rằng đó là “băng thu sẵn” nên đồng bào Huế lầm rằng anh Tường có mặt ở Huế.

Băng nào mà thu sẵn đầy “nhiệt huyết” nhiệt tình trào dâng khí thế cách mạng, khí thế giết người rứa ông chánh án Tường?

Đó là những cái láo cuối đời của một ông chánh án tòa án nhân dân Bãi Dâu có tên Hoàng Phủ Ngọc Tường, 81 tuổi, sắp đi vào cõi Phật. Vậy làm sao chúng sinh dám tin ông? Tin ông có mà đi vào địa ngục để ông đập đầu chôn sống tiếp á?

Thêm một nhận xét của tôi, vào thời điểm năm 1981, khuôn mặt ông còn sát khí đằng đằng, hận thù lũ “rắn độc” đằng đằng, răng rít qua kẽ, mắt đầy căm thù, giọng đầy hãnh diện, thì tôi không biết Mậu Thân ngày ấy ông còn khí thế truy sát lùng sục bọn “rắn độc” đến bao nhiêu? Bao nhiêu “con” đã bị ông thịt tại chỗ? Bao nhiêu con đã bị ông lừa ra trình diện, rồi để bộ đội Miền Bắc lùa đi cột chùm đập đầu chôn sống?

Ở đời cũng có những có những kẻ nói láo, nhưng hiếm có ai nói láo rằng mình đã giết người hằng loạt rồi cuối đời nói trớ lại là “nói chơi”? Đến bây giờ mà vẫn nói láo Mỹ làm tội ác, CS thì chỉ có “sai lầm”, nói láo dân Huế giết người Huế. Giết có kế hoạch, giết có lý do, giết có bài bản mà nói láo là giết oan!

Thưa ông tòa Hoàng Phủ Ngọc Tường, chỉ có những người bản chất vô liêm sỉ, vô đạo mới có thể hãnh diện vì việc giết chóc. Ngay cả cho dù đó là nói dối vì nhiệt tình “cách mạng” đó cũng đủ chứng tỏ ông là phường vô đạo, vô liêm sỉ rồi.

Mà đã là phường vô đạo, vô vô liêm sỉ thì việc gì mà họ không từ? Trong Mậu Thân 1968 bọn vô đạo này phải giết sạch bọn “rắn độc” để lập công với cách mạng, để kiếm miếng đỉnh chung với chính quyền mới phải không ông?

Và chuyện cũng đáng ngạc nhiên nữa là có ông tên Nguyễn Quang Lập ở VN muốn đứng chung hàng ngũ với đồ tể, vẽ đường hươu chạy, nên đã hăng hái đăng “lá thư” hoàn lương của ông tòa Tường trên facebook của mình. Cũng như chấp nhận cái gọi là “hăng hái bảo vệ cách mạng” của ông Tường như là một điều kiện “ắt có và đủ” rồi tuyên bố rằng Hoàng Phủ Ngọc Tường vô can vô tội, khỏi cần bài cãi thêm.

Ngoài ra, ông Nguyễn Quang Lập cũng đã chỉ trích những người chống lại HPNT là những người không có đầu óc. Ông ta cũng đã block tôi khi tôi vào facebook của ông ta đề nghị một cách lịch sự rằng, vì đây là một vấn đề lịch sử nghiêm trọng, ông Lập nên tiếp xúc với ông Liên Thành để nghe hai phía.

Đây là sự công bằng của một “nhà văn” đi tìm sự thật hay là sự tiếp tay vẽ đường chạy cho một con hươu mang quá nhiều nghiệp chướng với dân tộc Việt Nam?

Trở lại cái gọi là “nỗi thống thiết tận đáy lòng mỗi khi nghĩ về những tang tóc thê thảm mà nhiều người dân Huế đã gánh chịu” của ông Tòa Tường.

Nếu thật ông Tòa Tường “thống thiết” thì ông đã không dối trá đánh lận con đen như lá thư cuối đời của ông vừa qua. Nếu ông “thống thiết” thì ông đã không thóa mạ người học trò cũ và ty Cảnh Sát Quốc Gia VNCH là “bè đảng” vì họ đưa sự thật ra ánh sáng có tên ông trong đó. Ông thống thiết trên giấy, nhưng ông Liên Thành đã thống thiết trong lòng, vì sao ông biết không? Vì Huế chính là kinh đô nhà Nguyễn, là nơi mà dòng họ ông Liên Thành, cháu nội Kỳ Ngoại Hầu Cường Để, cháu dòng đích Gia Long Hoàng Đế và chín đời chúa Nguyễn, đã mở nước dựng nước, nay tan nát thê lương đến thế. Ông là cái gì so với lịch sử, truyền thống, kỷ niệm, dòng tộc mấy trăm năm của ông Liên Thành đối với Huế? Ai thống thiết hơn ai? Ai vì nỗi thống thiết mà phải vạch mặt chỉ tên từng thủ phạm đã giết hại và nghiền nát di tích lịch sử của dòng tộc người ta hả ông?

Lời cuối, Tết Mậu Thân 1968, không chỉ là một nỗi đau, mà còn là một nỗi nhục cho người Việt Nam nói chung với nhân loại. Vì sao mà nhục các ông Việt Cộng nằm vùng biết không? Nhục vì dân tộc Việt Nam cũng có những tên ******** sắt máu diệt chủng độc ác vô song, có thể sánh vai cùng với Stalin, Lenin, Mao Trạch Đông, Pol Pot.

Nhục lắm chứ phải không các ông Việt Cộng chính gốc và Việt Cộng nằm vùng

Nguyễn Quang Lập​

 

NHỮNG GIỜ PHÚT BÌNH YÊN CUỐI CÙNG VÀ DIỄN TIẾN MẶT TRẬN HUẾ

ốn giờ chiều ngày mồng một Tết Mậu Thân 1968, Huế vẫn bình yên, tôi họp với anh Nguyễn Văn Xuân, trưởng ban Hoạt Vụ, sau này đổi danh xưng là G-2. Tôi ra lệnh cho anh Nguyễn Văn Xuân bằng mọi cách, mọi phương tiện, kêu gọi anh em CSĐB phải trở về đơn vị ngay để ứng phó tình hình quá nguy ngập, vì có thể Việt cộng sẽ tấn công Huế đêm nay.


Anh Xuân hỏi tôi:

- Thưa ông Phó, ông Ty không cho lệnh cấm trại, mình làm như vậy có quá đáng lắm không?

- Tôi sợ rằng đã quá muộn, không còn kịp nữa đâu anh Xuân, ông Ty không cho lệnh cấm trại đó là quyền của ông ta, tôi là người chỉ huy trực tiếp lực lượng Cảnh Sát Đặc Biệt, tôi có quyền cho lệnh cấm trại lực lượng CSĐB dưới quyền, đó là quyền của tôi. Anh cố gắng kêu gọi anh em được chừng nào hay chừng đó, tôi chịu hoàn toàn trách nhiệm với thượng cấp, anh đừng lo.

Anh Xuân đã nghiêm chỉnh thi hành lệnh của tôi, nhưng số anh em CSĐB trở về đơn vị chỉ khoảng 40% mà thôi.

6 giờ chiều ngày mồng một Tết Mậu Thân 1968: Huế vẫn bình yên...

7 giờ chiều ngày mồng một Tết Mậu Thân 1968: Huế vẫn bình yên...

Huế mùa đông, trời tối rất nhanh, mới 7 giờ chiều mà trời đã tối hẳn. Thành phố đã lên đèn từ bao giờ.

Với hai xe tuần tiễu, mỗi xe 6 người, 12 thầy trò chúng tôi là những quân nhân, là lính đánh giặc chuyên nghiệp, tôi đem theo họ từ Chi Khu Nam Hòa biệt phái sang CSQG vào tháng 6/1966, đi nơi nào, hiểm nguy đến đâu, 12 thầy trò chúng tôi cũng có nhau.

Đêm nay, 12 thầy trò với 2 xe tuần tiễu, chúng tôi áo giáp, nón sắt, súng đạn đầy đủ, ở xe tôi ngồi có 3 hệ thống truyền tin liên lạc khác nhau:

a. Hệ thống máy Motorola liên lạc nội bộ.

b. Hệ thống máy C-25 liên lạc với Trung Tâm Hành Quân BCH/Tiểu Khu Thừa Thiên.

c. Hệ Thống máy GE và máy C-25 (máy trừ bị), liên lạc với phái bộ Cố Vấn Tình báo Hoa Kỳ.


Chúng tôi bắt đầu vòng tuần tiễu đầu tiên từ Quận III, sang Quận II vào Quận I, và sau đó chạy dọc theo vòng đai thành phố Huế, kiểm soát các nút chận.

Từ sau Mậu Thân 1968 đến nay năm 2018, đã năm mươi năm [50] trôi qua một số câu hỏi được đặt ra là:

Ngay những giờ đầu Việt cộng tấn công Huế, đã không có sự chống cự hoặc phản công nào của lực lượng bố phòng giữ Huế tại vòng đai thành phố Huế, vì vậy mà Việt cộng đã xâm nhập Huế như chỗ không người?

Câu trả lời không ngụy biện, và đúng nhất là:

- Hoàn toàn không có kế hoạch phòng thủ Huế, không có lực lượng quân sự, bố phòng vòng đai tiếp cận thành phố Huế.

Tôi khởi đi từ Quận III các ngõ ra vào thành phố như: Đập Đá, Cầu số 7, Cầu An Cựu, Cầu Kho Rèn, Cầu Phủ Cam, Cầu Bến Ngự, Cầu Nam Giao, Cầu Ga, lên đến Cầu Lòn.

Qua đến Quận II, từ cầu Kim Long, Cầu An Hòa, cầu Bao Vinh, xưống đến vùng Gia Hội.

Vào đến Quận I, như các cửa Thượng Tứ, Đông Ba, An Hòa, Cửa Hữu, v.v. Tất cả các địa điểm quan trọng, địch có thể xâm nhập vào 3 quận của thành phố Huế, đều do lực lượng CSQG thuộc BCH/CSQG Thừa Thiên đảm trách, mỗi nơi chỉ bố trí một vài nhân viên.

Khi xe tuần tiễu tôi chạy qua, số đông địa điểm trên đều có anh em Cảnh Sát hiện diện, nhưng thật là thê thảm, họ đứng co ro trong cơn gió lạnh mùa đông, vũ khí thì là loại shotgun hoặc Carbine M1, và súng lục Rouleau. Một vài địa điểm hoàn toàn bỏ trống, chẳng thấy bóng dáng của một nhân viên Cảnh Sát nào cả.

1 giờ khuya đêm mồng một rạng sáng ngày mồng 2 Tết Mậu Thân 1968: Huế vẫn bình yên...

Một giờ sáng ngày mồng hai Tết Mậu Thân 1968, tôi đi kiểm soát thành phố, và vòng đai an ninh thành phố lần thứ hai.

Khởi đầu từ đường Duy Tân, qua cầu Tràng Tiền, ngang qua đường Trần Hưng Đạo, xuống Chi Lăng, qua đường Trung Bộ, lên đường Bạch Đằng, qua cầu Gia Hội, xuôi về Chi Lăng, bọc lên Phan Bội Châu, theo ngã Trần Hưng Đạo, hai xe tuần tiễu chúng tôi chạy thẳng đường Thống Nhất ra ngã An Hòa và vòng lại để sang khu vực Quận III.

Trở lại vòng về Quận III, hai xe tuần tiễu chúng tôi theo đường Lê Lợi ngang qua Tòa Hành Chánh Tỉnh, chúng tôi vào kiểm soát trại tạm giam và khu nhà lao Thừa Phủ. Sau đó lại tiếp tục chạy ngang qua trường Đồng Khánh, Quốc Học, dinh Tỉnh Trưởng, khi đến ngã tư trường Luật và Tòa Đại Biểu Chính Phủ. Trung sĩ Thêm tài xế định rẽ sang đường Nguyễn Huệ chạy về hướng An Cựu, tôi liền nói với Trung sĩ Thêm:

- Mình chạy thẳng lên dốc Nam Giao, qua ngã chùa Từ Đàm, bọc sau lưng làng Phủ Cam rồi về lại Bộ Chỉ Huy.

Thượng sĩ Bái ngồi sau tôi can ngay:

- Không được đâu ôn, nguy hiểm lắm. Nếu quả thật đêm nay bọn chúng tấn công Huế, thì giờ này các đơn vị tiền sát, đặc công của bọn chúng đã có mặt tại những vùng này rồi, chỉ cần hai quả B-40 là 12 thầy trò mình thành Mỹ đen ngay.

Đã quá chậm rồi, hai xe tuần tiễu đã chạy đến gần Cầu Nam Giao, tôi nói với Thượng sĩ Bái:

- Anh nói rất đúng, nhưng lỡ rồi, quay xe lui làm chi cho mệt, chạy luôn đi.

Sau này suy nghĩ lại mới thấy lời khuyên của Thượng sĩ Bái khuya hôm ấy quả thật quá đúng, vì đêm hôm đó, khi hai xe tuần tiễu chúng tôi chạy ngang qua vùng Từ Đàm và đoạn đường dài sau lưng làng Phủ Cam, giáp ranh với khu nghĩa trang rộng mênh mông của vùng Nam Giao - Chùa Quốc Ân - Phủ Cam, thì lực lượng Việt cộng đã có mặt và bố trí dọc khu đó rồi, nhưng bọn chúng không nổ súng vào hai xe tuần tiễu của chúng tôi vì chưa đến giờ tấn công, nếu nổ súng thì sẽ bị lộ, bằng không, 12 thầy trò chúng tôi đã là những kẻ đầu tiên ngã gục trên chiến trường Huế Mậu Thân 1968. Hú ba hồn bảy vía cho 12 thầy trò!!!

2:30 sáng ngày mồng 2 tết Mậu Thân 1968: Huế vẫn bình yên... trong cơn hấp hối!

Huế giờ này thật sự đã đi vào giấc ngủ yên lành giả tạo của 3 ngày hưu chiến dối gạt, xảo trá, do tên lưu manh khốn kiếp Hồ Chí Minh và chính trị bộ đảng cướp ******** Việt Nam chủ mưu.

Huế đang trong giấc ngủ say... giờ này Huế không còn nghe tiếng đại bác từ xa vọng về, không còn có hỏa châu soi sáng, không còn có tiếng nổ kinh hồn của hàng loạt đạn 82, 122ly của Vc pháo kích vào thành phố, không còn có tiếng súng tạch... đùng... của Việt Cộng từ thôn xóm xa vọng về.

Mọi nhà đã không còn có ánh đèn, và mọi người có lẽ cũng đang no tròn trong giấc ngủ.

Họ đâu biết rằng thần chết đã đứng ngay ngưỡng cửa của thành phố Huế, thần chết đã đứng ngay tại ngưỡng cửa của mỗi gia đình, chỉ đợi... chỉ đợi... 3 phút nữa thôi... lệnh của tên ác quỷ Hồ Chí Minh ban ra là bọn quỷ đỏ sẽ ập vào nhà, vào mỗi gia đình, tàn sát hằng loạt thường dân vô tội không chút nương tay.

- 2:31 phút sáng mồng hai Tết Mậu Thân 1968: Huế vẫn bình yên... trong cơn hấp hối!

- 2:32 phút sáng mồng hai Tết Mậu Thân 1968: Huế vẫn bình yên... trong cơn hấp hối!

- 2:33 phút sáng ngày mồng hai Tết Mậu Thân 1968: HUẾ KHÔNG CÒN BÌNH YÊN... VIỆT CỘNG TẤN CÔNG HUẾ.

Tử thần đã đến, cửa địa ngục đã mở, ác quỷ Hồ Chí Minh cùng với đám quỷ dữ xuất hiện, bắt đầu cuộc tàn sát dân Huế kéo dài trong 26 ngày, hay 624 giờ kinh hoàng, kể từ 2:33 phút sáng ngày Mồng 2 Tết, đến rạng sáng ngày 26 Tết Mậu Thân 1968, với 5327 thường dân vô tội bị bọn chúng chôn sống, hoặc bị bọn chúng dùng vật cứng đập vào đầu, và 1200 người bị bọn chúng bắt đi mất tích.Đúng 2:33 phút sáng ngày mồng hai Tết Mậu Thân 1968, sau loạt pháo kích nặng nề bằng các loại pháo 61, 82, 122ly vào các căn cứ quân sự và hành chánh của chính phủ VNCH tại Huế như:

- Bộ tư lệnh Sư Đoàn I/BB (Quận I)
- Sân Bay Tây Lộc (Quận I)
- Tiểu Khu Thừa Thiên (Quận III)
- BCH/CSQG/Thừa Thiên-Huế (Quận III)
- Quân Trấn Huế (Quận III)
- Tòa Hành Chánh Tỉnh Thừa Thiên, Thị xã Huế
- Tòa Đại Biểu Chính Phủ (Quận III)
- Đơn vị Quân Cụ (Quận III)
- Đơn vị Vận Tải (Quận III)
- Thiết Đoàn 7 Thiết giáp (Quận Hương Thủy, tiếp giáp với Quận III).

Ngay sau đợt pháo kích, mười ngàn (10,000) quân ******** tràn vào Huế.

Trong mười ngàn quân này có 4700 quân chính quy, số còn lại 5300 là du kích địa phương của các huyện Hương Trà, Hương Thủy, Phú Vang, Phú Thứ, Nam Hòa, một vài đơn vị biệt lập, và số còn lại là cơ sở nằm vùng nội ngoại thành, v.v.

Như đã trình bày ở phần trước, toàn bộ đại đơn vị của bọn chúng trước ngày giờ xuất phát đã đóng quân tại vùng Thượng nguồn sông Bồ, Khe Trái, Động Chuối, sông Hữu Trạch.

Đến ngày giờ xuất phát, đại đơn vị của bọn chúng được chia làm hai cánh để phụ trách hai mặt trận, một gọi là mặt trận cánh Bắc, và một là mặt trận cánh Nam, lấy sông Hương làm tuyến giới hạn Nam Bắc.

Tuyến Bắc, hay mặt trận cánh Bắc:

1. Địa thế của cánh Bắc:

Địa thế của tuyến Bắc bao gồm từ vùng bắc và tây bắc quận lỵ Hương Trà. Tiếp cận thành phố thì từ chùa Linh Mụ kéo dài đến Bãi Dâu, Thuộc Quận II và bao gồm luôn Quận I, hay Quận Thành Nội.

2. Lực lượng và chỉ huy của tuyến Bắc:

a. Lực lượng:

Lực lượng tấn công của cộng quân trong khu vực tuyến Bắc hay chính xác hơn là trong hai Quận I và II Thị xã Huế lúc khởi đầu là Trung Đoàn 6 (E-6). Tăng cường hai tiểu đoàn 416 và 418 của trung đoàn 9 (E-9). Ngoài ra còn có một số đơn vị trinh sát, đặc công, pháo.

Sau khi trận đánh khởi đầu khoảng 3 ngày, tuyến Bắc được tăng cường thêm 2 trung đoàn: Trung Đoàn 8 (E-8) và Trung Đoàn 1 (E-1) từ đường số 9 Khe Sanh-Nam Lào rút vào.

Như vậy quân số tại tuyến Bắc gồm:

Trung Đoàn 6, Trung Đoàn 8, Trung Đoàn 1, một số các tiểu đoàn biệt lập như Tiểu Đoàn 12 đặc công, đại đội pháo, cùng du kích địa phương của quận Hương Trà, Quảng Điền tăng cường. Tổng cộng lực lượng tấn công của cộng quân tại tuyến Bắc được ước lượng là 1 Sư Đoàn +.

b. Chỉ huy:

- Chỉ Huy Trưởng lực lượng tấn công cánh Bắc là Lê Thu.

- Nguyễn Trọng Đấu, tức Lê Quang Mầu, bí danh Đấu, Trung Đoàn Trưởng Trung đoàn 6 (E-6).

- Chính ủy Trần Anh Liêm.

3. Mục tiêu của lực lượng cánh Bắc trong vùng Quận I, Quận II Thị xã Huế:

Có 10 mục tiêu quan trọng mà lực lượng Cộng quân thuộc cánh Bắc phải thanh toán trong khu vực Quận I:

- Cửa Chánh Tây
- Cửa An Hòa
- Sân bay Tây Lộc
- Bộ Tư Lệnh Sư Đoàn I/BB tại đồn Mang Cá
- Kỳ Đài
- Khu Đại Nội
- Cửa Thượng Tứ
- Cửa Đông Ba
- Ty Chiêu Hồi
- Tòa Thượng Thẩm.

Tại khu vực Quận II có 6 mục tiêu:

- Rạp Hát Hưng Đạo
- Ty Thông tin
- BCH/CSQG Quận II
- Đồn CSQG Đông Ba
- Đồn CSQG Gia Hội
- Văn phòng hành chánh Quận II.

Tuyến Nam hay mặt trận cánh Nam:

1. Địa thế của tuyến Nam:

Vùng trách nhiệm của tuyến Nam được giới hạn từ Xã Thủy Xuân, Cầu Lòn, qua Lịch Đợi, Ga Huế, Bảo Quốc, Từ Đàm, Bến Ngự, Phủ Cam, Kho Rèn, An Cựu, một phần núi Tam Thai thuộc lãnh thổ Quận Hương Thủy và toàn bộ Quận III Thị xã Huế.

2. Lực lượng và chỉ huy toán Nam:

a. Lực lượng:

Lực lượng cơ hữu của tuyến Nam là Trung Đoàn 5, gồm 4 tiểu đoàn: K-4, K-10, K-15, K-18. Ngoài ra cánh Nam còn được tăng cường Trung Đoàn 9, thuộc Sư Đoàn 309 chính quy Bắc Việt. Một tiểu đoàn pháo, và 4 đại đội đặc công. Các đơn vị du kích Huyện Hương Thủy, Phú Vang cũng được tăng cường cho tuyến Nam.

b. Chỉ huy:

Chỉ huy mặt trận cánh Nam là Đại tá VC Thân Trọng Một, Thành Đội Trưởng Thành Đội Huế.

Thân Trọng Một quê quán làng Nguyệt Biều, quận Hương Thủy, Tỉnh Thừa Thiên. Xuất thân từ một dòng họ có tiếng tăm ở Huế là Thân Trọng, nhưng y lại là kẻ không có học đúng nghĩa, y mù chữ. Chữ ký của Đại tá Thân Trọng Một chỉ là một gạch thẳng nhỏ tượng trưng cho số 1 mà thôi (1).

Phụ tá cho Thân Trọng Một là Đại tá Công An Nguyễn Đình Bảy tức Bảy Lanh. Bảy Lanh là con nuôi của chủ tiệm thuốc Bắc Thiên Tường tại đường Duy Tân, gần khu chợ An Cựu. Y cũng loại mù chữ như Thân Trọng Một.

3. Những mục tiêu của lực lượng cánh Nam trong vùng giáp ranh quận Hương Thủy, Thị xã Huế và Quận III:
 
Tết Mậu Thân-Huế 1968 là sự diệt chủng của CS đối với Miền Nam, trong đó xác người vương vãi khắp nơi, từ góc phố đến thôn làng, từ nóc nhà, sân sau, sân trước, đến lùm cây ngọn cỏ. Toàn thành phố phủ một màu tang trắng bất tận, trải dài từ thị xã cho đến tận núi Ba Đồn, nơi tái chôn cất 5327 xác thường dân vô tội mà đã bị trói quặt đàng sau, cột thành từng chùm rồi lấp trong những hầm sâu hố cạn. Còn di tích lịch sử quý báu của dân tộc, cố đô nhà Nguyễn bị phá hủy gần như hoàn toàn, nhà cửa của dân chúng thì trở thành gạch vụn vào đúng dịp tết cổ truyền Mậu Thân 1968, qua sự kiện lừa ngưng bắn ba ngày ăn tết của Hồ Chí Minh và Lê Duẩn.

Đó cũng là câu chuyện mà hàng mấy chục người Việt Cộng nằm vùng trong thành phố Huế, chẳng hạn như Nguyễn Đắc Xuân, Nguyễn Thị Đoan Trinh, Hoàng Phủ Ngọc Phan, Tôn Thất Dương Tiềm, Nguyễn Đóa, đã thẳng tay bắn chết bất cứ ai có liên hệ đến chính quyền và quân đội VNCH, cho dù đó chỉ là binh nhì, hay một phụ nữ đã từng đi làm sở Mỹ.

Riêng ông Hoàng Phủ Ngọc Tường, với chức vụ tổng thư ký lực lượng Liên Minh Dân Tộc Dân Chủ Hòa Bình, trí thức hơn, đã được Lê Chưởng, Chính ủy Mặt Trận Trị-Thiên và Hoàng Kim Loan, Trung tá tình báo CS Hoàng Kim Loan, đặc trách cơ sở nằm vùng Thừa Thiên-Huế chọn làm chánh án tòa án nhân dân Bãi Dâu, tại trường trung học Gia Hội.

Tòa án nhân dân này là tòa án duy nhất xảy ra tại tết Mậu Thân-Huế. Sau lần kêu gọi ra trình diện lần thứ tư để được cách mạng khoan hồng, ông tòa Hoàng Phủ Ngọc Tường đã ký án lịnh chôn sống 204 người, vì tội làm cho CIA, Ngụy quân ngụy quyền nợ máu với nhân dân. Trong số những tội nhân của ông tòa Tường, có nhiều người là học trò cũ của ông. Họ đã nói với vợ con, người đã đưa họ ra trình diện ông tòa như sau: “Ông ngồi ghế chánh án là thầy Tường, thầy cũ của anh đó, em đừng lo.”

Sau khi quân CS bị đẩy lui, chính phủ VNCH đã cho thành lập Ủy Ban Điều Tra Thảm Sát Mậu Thân, đã đi đến kết luận người ra lịnh tàn sát đồng bào Huế là Trung ương ĐCS, thực hành lịnh trên là quân đội Miền Bắc và những người VC nằm vùng tại Huế.

Thân nhân của nạn nhân đã trình báo, mô tả nhân dạng, và nhận diện được tất cả những tên VC nằm vùng đã trực tiếp giết đồng bào Huế.

Những người VC nằm vùng này sau năm 1975 đã rất hãnh diện và hân hoan về thành tích “giết rắn độc” này của họ. Điển hình là ông chánh án Tường. Ông tòa đã nói trên Open Vault ngày 1 tháng 3 năm 1981 như sau: “Trừ khử chúng như trừ những con rắn độc, mà nếu để chúng sống sót, chúng sẽ tiếp tục gây ra tội ác hơn nữa trong chiến tranh...”

Sau năm 1975, toàn thể đám VC nằm vùng “hăng hái bảo vệ cách mạng” kia vẫn còn sắt máu không kém ngày ấy, nhưng số phận của họ cũng giống như số phận của cái gọi là “Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam”, bị CS thứ thiệt loại thẳng tay. Họ chỉ là con cờ của CS Bắc Việt, dùng xong rồi bỏ, chẳng được trọng dụng gì. Lê Văn Hảo chạy mất dép sang Pháp, Nguyễn Đắc Xuân trở thành “nhà Huế học”, Hoàng Phủ Ngọc Tường trở lại chức “nhà văn”, bị dân chúng Miền Nam, đặc biệt là dân chúng Huế ghê tởm.

Đau đớn vì quá “say máu cách mạng” cống hiến hết lòng cho cách mạng nhưng vẫn bị “cách mạng” hất cẳng, nhục nhã vì những ánh mắt ghê tởm của đồng bào Miền Nam dành cho họ, những kẻ mà bàn tay đầy máu năm Mậu Thân xưa, không còn cách gì hơn là giảm bớt nồng độ nịnh bợ “cách mạng”, chấp nhận rằng cuộc diệt chủng của “cách mạng” tại Huế năm 1968 là có thật, nhưng trẹo họng nói phủ nhận những gì họ đã xác nhận trước đây, rằng họ đã bắn họ giết dân Huế như giết rắn độc vào năm 1981. Họ trẹo họng bằng cách nói rằng câu chuyện trả lời năm xưa trên truyền hình chẳng qua là lời “nói láo”, vì quá “hăng hái cách mạng” mà nói láo, nay họ xấu hổ vì lời nói láo đó.

Thế là ông chánh án tòa án nhân dân Hoàng Phủ Ngọc Tường trở thành kẻ vô tội ngon ơ vì những lý lẽ như thế! Lịch sử tin ông dễ thế à? Dân Miền Nam tin ông dễ thế à?

Bởi vậy, có vài câu tôi xin hỏi ông chánh án Hoàng Phủ Ngọc Tường:

Ông nói rằng ông từ bé đến giờ chưa hề biết nói láo, chỉ có việc nói rằng mình đã giết người ngày 1 tháng 3 năm 1981 là lời nói láo duy nhất trong đời của ông mà thôi, và ông rất xấu hổ về chuyện này. Vậy thì tôi chỉ cho ông thấy nhiều cái nói láo “duy nhất” trong đời của ông, chỉ qua lá thư vỏn vẹn hai trang của ông thôi nhé?
Huế trước tao thấy có cái hình nó in sẵn 1 sập giấy tử hình đóng mộc sẵn. Thích giết ai thì ghi tên người đó vào là xong. Đúng vl.
 
Có 22 mục tiêu quan trọng mà lực lượng cộng quân phải thanh toán trong vùng mặt trận cánh Nam.

01. Thiết đoàn 7 đóng tại núi Tam Thai
02. Đơn vị Vận Tải trú đóng tại cạnh cầu An Cựu
03. Ga xe lửa Huế
04. Đồn Cảnh Sát Ga
05. Tòa Đại Biểu Chính Phủ Trung Nguyên Trung phần
06. Tòa Hành Chánh Tỉnh Thừa Thiên Và Thị xã Huế
07. Nhà lao Thừa Phủ và Trại tạm giam
08. Đồn Quân Cụ
09. Văn phòng hành chánh Quận III Thị xã Huế
10. BCH/CSQG/Quận III
11. Trung Tâm Hồ Sơ Văn Khố BCH/CSQG/Thừa Thiên-Huế
12. Trung Tâm Thẩm Vấn BCH/CSQG/Thừa Thiên-Huế
13. Tiểu Khu Thừa Thiên
14. Quân Trấn Huế
15. Bến tàu Hải quân tại Đường Đội Cung
16. BCH Giang Đoàn 32 Xung Phong
17. Câu lạc bộ Sĩ Quan Đập Đá
18. Đồn Cảnh Sát Đập Đá
19. Cơ Quan Phái Bộ Cố Vấn Quân Sự Hoa Kỳ MACV

20. Trụ sở cơ quan tình báo CIA, cố vấn cho Cảnh Sát Đặc Biệt thuộc BCH/CSQG/Thừa Thiên-Huế

21. Bộ Chỉ Huy Cảnh Sát Quốc Gia Tỉnh Thừa Thiên-Huế.
22. Nhà Lao Thừa Phủ.

Diễn tiến các trận đánh của Cộng quân tại hai mặt trận: Cánh Bắc (Quận I, Quận II), Cánh Nam (Quận III) thành phố Huế.

Đúng 2:33 Phút sáng ngày mồng 2 Tết Mậu Thân 1968, sau loạt pháo kích vào các mục tiêu quân sự tại Phú Bài và thành phố Huế, 10,000 ngàn quân ******** đã tràn ngập thành phố.

Và... súng nổ khắp mọi hướng mọi bề, hàng loạt, hàng tràng. Cả một bầu trời Huế là lửa đạn, là tiếng súng, súng lớn, súng nhỏ.

- Tại Quận III (Quận Hữu Ngạn) và vùng giáp ranh Hương Thủy.

Súng nổ từ Cầu Lòn, Ga Huế, Lịch Đợi, Bảo Quốc, Từ Đàm, bến Ngự, Phủ Cam, Kho Rèn, An Cựu. Súng nổ từ Tòa Đại Biểu về tòa Hành Chánh, Lao Thừa Phủ, xuống đến Tiểu Khu, Quân Trấn, MACV, Ty Cảnh Sát, bến đò Đội Cung.

- Tại Quận II (Quận Tả Ngạn): Khu phố chính của thành phố Huế.

Súng nổ khắp toàn Quận II, từ Bãi Dâu, Tiên Nộn, Gia Hội, Chi Lăng, Phan Bội Châu, Trần Hưng Đạo, Thương Bạc, Ngọ Môn, Thống Nhất, An Hòa, Kim Long, Thiên Mụ.

- Tại Quận I (Quận Thành Nội):

Khu Kỳ đài, Tây Lộc, Hòa Bình, Đinh Bộ Lĩnh, Nguyễn Thành, Mai Thúc Loan, Nguyễn Hiệu, Ngã Tư Anh Danh, các cửa ra vào Thành Nội, Khu Mang Cá, nơi đặt Bộ Tư Lệnh Sư Đoàn I/BB, súng nổ rền trời và ánh lửa đạn lấp lóe từng chuỗi dài trong suốt đêm và rạng sáng mồng 2 Tết Mậu Thân 1968.

Mọi đồn bót, mọi căn cứ của VNCH ở vùng phụ cận và trong thành phố Huế đếu bị tấn công. Tất cả đang chống trả mãnh liệt trước nhiều đợt tấn công của quân ******** kéo dài trong nhiều ngày...

Dân Huế giật bắn người thức dậy hỏi nhau: “Đang hưu chiến, răng súng nổ nhiều ri?”

Nhưng khi hé mở cửa nhìn ngoài đường, ngoài sân, sau vườn, thì thấy toàn súng AK và dép râu... thôi rồi Việt cộng!

Súng vẫn tiếp tục nổ và bây giờ dân chúng Huế đã rõ, Việt cộng đang tấn công Huế. Nỗi sợ đã lên tột đỉnh.

Từ 2:33 phút sáng ngày mồng 2 Tết Mậu Thân cho đến suốt 22 ngày, lực lượng ******** dồn mọi nỗ lực dứt điểm Huế, nhưng bọn chúng đã thất bại trước sự phản công mãnh liệt vũ bão của QLVNCH.

CHIẾN TRƯỜNG QUẬN I (Quận Thành Nội)

Có 4 mục tiêu quan trọng nhất mà lực lượng cánh Bắc của Lê Thu và Nguyễn Trọng Đấu phải dứt điểm ngay:

1. Đồn Mang Cá, nơi đặt Bộ Tư Lệnh Sư Đoàn I/BB.

Đây là mục tiêu quan trọng nhất, vì là bản doanh của Chuẩn tướng Ngô Quang Trưởng, tư lệnh Sư Đoàn I/BB, vì thế chính đích thân trung đoàn trưởng Trung Đoàn 6 hay E-6 Nguyễn Trọng Đấu chỉ huy lực lượng tấn công.

Nguyễn Trọng Đấu dùng một đại đội của Tiểu đoàn 12 Đặc công tấn công, mục đích làm mồi. Lực lượng chính do Nguyễn Trọng Đấu chỉ huy đã vượt qua cửa Chánh Tây, cửa An Hòa, định vượt qua cầu Mang Cá vào bản doanh Bộ Tư Lệnh Sư Đoàn I/BB của Chuẩn tướng Ngô Quang Trưởng, nhưng bị lực lượng phòng thủ chống trả mãnh liệt và đẩy lui.

Theo yêu cầu khẩn cấp của Tướng Trưởng, Chiến Đoàn Trưởng Dù, Đại tá Lê Quang Lưỡng, đã sử dụng ngay các quân nhân tiền trạm Dù tại Huế, thành một lực lượng tiếp viện khẩn cấp.

Và sau đó, sáng mồng 2 Tết, Tiểu đoàn 2 Dù, Tiểu Đoàn 7 Dù, phải chạy gần 25km từ Sịa, thuộc quận Quảng Điền và Cây số 17, An Lỗ, vào giải vây cho Huế. Hai tiểu đoàn này đã chạm nặng với địch tại vùng An Hòa và cửa An Hòa, bị địch cầm chân tại đó cho đến ngày 3 Tết mới vào đến Bộ Tư Lệnh Sư Đoàn I/BB. Sáng ngày mồng 5 Tết, Tiểu Đoàn 9 Dù của Thiếu tá Nhã được trực thăng Chinook bốc từ thị xã Quảng Trị, trực thăng xuống ngay trước bệnh viện Nguyễn Tri Phương trong đồn Mang Cá. Ngày mùng 5 Tết, Chiến Đoàn I Dù giải tỏa phi trưởng Tây Lộc và tái chiếm cửa An Hòa.

Xin trích một đoạn ngắn trong “Dấu Binh Lửa” của nhà văn Quân Đội Phan Nhật Nam, khi ấy anh là Trung úy Trung đội trưởng của Tiểu Đoàn 9, Sư Đoàn Nhảy Dù VNCH, người từng tham dự trận đánh tại Quận I Thành Nội Huế. Ở đây chúng ta mới nhìn thấy rõ những hy sinh cao cả, những khốn khó nhọc nhằn của chiến sĩ Nhảy Dù, ngày đêm tận tụy bảo vệ quê hương, bảo vệ Cố Đô Huế: “Chúng tôi trở lại Huế bằng máy bay trực thăng trong ngày mùng năm Tết Mậu Thân. Trời thật lạnh, mưa phùn, u ám, thê lương bao phủ thành phố. Máy bay nghiêng nghiêng trên đà xuống, hạ thấp dần khu doanh trại Sư Đoàn I/BB... Trong những ngày đầu năm, trong những ngày đầy sương muối và mưa phùn, chúng tôi đã chiến đấu trong đơn độc và tuyệt vọng. Lính Mỹ án binh bất động nằm chờ thời. Không phi cơ, không pháo binh, chúng tôi đến Huế với vô cùng mỏi mệt...

Kiểm điểm quân số, tấn công và chiếm lại Huế, mục tiêu là mấy cổng thành. Ngày đầu, quân tiến thật nhanh qua Tây Lộc, xong tiến đến cửa Chánh Tây, giao lại cho Bộ Binh, tối đến cổng thành lại mất... Chúng tôi lại bắt đầu chiếm lại, và từ lúc này cam go và bất hạnh đã xảy đến ác liệt. Phi cơ đã bắt đầu can thiệp, pháo binh có mặt và địch cũng tăng cường nhất định cố thủ. Chúng tôi tiến lên từng đường, từng ngõ, từng nhà. Thành nội Huế với đường xá vuông vức như bàn cờ, tiến quân như đi trên cái chết, qua được một đường, tiếp tục bắn che chở cho khinh binh. Khinh binh chạy thật nhanh, nhanh hơn nữa, nhanh để đua với tử thần, nhanh để sống, để thở, để cười, để còn về lại Sài Gòn. Quân tiến thật chậm đến con đường Mai Thúc Loan thì bị chận đứng. Can đảm đứng lên băng qua là chết. Bộ chỉ huy Việt cộng ở trường Bồ Đề, nên con đường biến thành tuyến phòng thủ. Cửa Đông Ba cách hai ba trăm thước không thể làm sao nhào vào gần được. Việt cộng đào giao thông hào, phát súng cho trẻ con mới lớn, gã du đãng muốn làm anh hùng, chủ tiệm bán café được lên làm cấp chỉ huy. Tất cả mặc cảm, yếu kém, vô ích, mặc cảm bị thừa, bị bỏ, bị Việt Cộng lợi dụng đến triệt để, để tạo thành lực lượng lớn, để đè bẹp chúng tôi. B40 nổ, Em bị rách áo (1), hai đứa con nghỉ phép dài hạn (2), dồn dập, dồn dập. Đơn vị mệt và căng thẳng như con khô mực nung chín.

Lệnh tấn công trở lại, có pháo binh và phi cơ yểm trợ. Lần đầu tiên trong đời lính chiến, tôi đánh nhau trong thành phố...”

Ngày 9 Tết, Bộ Tư Lệnh Sư Đoàn I/BB tăng cường 2 tiểu đoàn thuộc Trung Đoàn I vào khu Thành Nội. Tiểu Đoàn 4/3 của Sư Đoàn I/BB bị thiệt hại khá nặng khi cộng quân tấn công mạnh vào cửa Chánh Đông.

2. Sân bay Tây Lộc

Lực lượng đặc công Việt Cộng chui theo cống Thủy Quan, đột nhập thành nội. Bọn chúng cắt dây kẽm gai ở miệng cống và tiến vào phi trường. Toán đặc công này đã đốt được kho xăng kho đạn trong sân bay. Tuy nhiên, lực lượng chủ lực đánh chiếm phi trường thì bị đi lạc, vì vậy quân ta có thì giờ bố trí chặt chẽ. Giao tranh diễn ra suốt ngày mùng hai Tết, và đêm mùng hai rạng ngày mùng ba, bọn chúng làm chủ tình hình, chiếm phi trường, nhưng sáng hôm sau ngày mùng bốn Tết, quân ta lại chiếm lại phi trường.

3. Khu Đại Nội

Khu Đại nội do một đơn vị của Đại đội Hắc Báo trấn giữ. Việt cộng chiếm giữ được cửa Chánh Tây, ngay lập tức bọn chúng đánh thốc vào Đại Nội. Đơn vị Hắc Báo chống trả mãnh liệt, nhưng đến 5:30 sáng đành phải rút lui. Cộng quân chiếm được khu vực Đại Nội, mất khu Đại Nội là một thảm họa cho quân chính phủ.

Bọn Việt cộng đóng chốt tử thủ, dùng những bức tường có bề dày khoảng cả 10m để che chở, vì thế quân chính phủ phải khó khăn và bị thiệt hai nặng mới tái chiếm lại được khu này.

Ngọ Môn bị cộng quân tàn phá quân chính phủ phải khó khăn và bị thiệt hai nặng mới tái chiếm lại được khu này.

4. Khu Kỳ Đài và cửa Thượng Tứ

Kỳ đài nằm trên thượng thành gần cửa Thượng Tứ. Nhiệm vụ tấn công và treo cờ trên kỳ đài do một đơn vị đặc công thuộc Trung Đoàn 6 hay E-6 của Nguyễn Trọng Đấu. Kẻ dẫn đường cho đơn vị đặc công VC tấn công đơn vị QLVNCH trấn giữ kỳ đài là tên Nguyễn Dũng, sinh viên đại học Sài Gòn. Nguyễn Dũng là con của Nguyễn Hữu Trí, một cơ sở nội thành rất quan trọng của cơ quan Thành ủy Việt cộng Huế. Tiệm bán bàn ghế của Nguyễn Hữu Trí tại bến xe Nguyễn Hoàng, gần ngay bến Thương Bạc và Cầu Mới, là căn cứ lõm của cơ quan Thành ủy Việt cộng tại Huế.

Tấn công và chiếm xong kỳ đài, lá cờ được treo lên tại Kỳ đài không phải là cờ đỏ sao vàng của quân Bắc Việt, cũng chẳng phải là cờ 2 mảnh của bọn Giải Phóng Miền Nam gồm một mảnh vải màu xanh nước biển và một màu đỏ, nằm giữa 2 mảnh vải này là ngôi sao vàng. Cờ được đơn vị đặc công VC treo trên kỳ đài vào sáng sớm ngày mùng hai Tết Mậu Thân là cờ của Lực Lượng Liên Minh Dân Tộc Dân Chủ Hòa Bình, một lực lượng chính trị được Hồ Chí Minh và Bộ Chính Trị đảng ******** cho lệnh thành lập trước Tết Mậu Thân. Cờ này gồm ba mảnh, mảnh giữa màu đỏ có ngôi sao vàng, hai bên là hai mảnh màu xanh.

Thành phần nhân sự của mặt trận chính trị mới (LMDTDCHB) được đẻ ra cho Tết Mậu Thân như sau:

Chủ Tịch của lực lượng này là Lê Văn Hảo, Giáo sư nhân chủng học của Viện Đại Học Huế. Phó Chủ Tịch là Thích Đôn Hậu, trụ trì chùa Linh Mụ, chánh đại diện Phật giáo Ấn Quang Miền Vạn Hạnh, Đệ Tam Tăng Thống Phật giáo Việt Nam Thống Nhất. Thích Đôn Hậu, một tên Việt cộng đại nguy hiểm nằm vùng trong Phật giáo đã lâu. Tổng thư ký là Hoàng Phủ Ngọc Tường, giáo sư Việt Văn và triết học tại trường Quốc Học. Phụ Trách Trí thức, Sinh viên, học sinh là tên Nguyễn Đắc Xuân, một sinh viên ban Hán Việt của trường đại học Sư Phạm Huế.

Tôi sẽ trình bày chi tiết về lực lượng chính trị thứ hai, sau Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam, này ở phần sau.

Sau khi chiếm được kỳ đài, treo cờ của Lực lượng Liên Minh Dân Tộc Dân Chủ Hòa Bình lên, lực lượng đặc công này tiến ra chiếm giữ cửa Thượng Tứ, rạp hát Hưng Đạo, và sau đó tấn công đồn Cảnh Sát Đông Ba.

Cũng trong đêm mùng 9 Tết, khoảng 11 giờ đêm, Cộng quân giựt sập cầu Trường Tiền vì sợ lực lượng Hoa Kỳ từ Quận Hữu Ngạn tức Quận III tiến quân qua Quận II (Tả Ngạn).

Ngày 12/2/1968 hai Tiểu đoàn 1 và 5 của Chiến Đoàn A Thủy Quân Lục Chiến Việt Nam Cộng Hòa đổ quân xuống Bao Vinh, đột nhập Thành Nội, thay thế cho Chiến Đoàn I Nhảy Dù trở về Sài Gòn.

Tối ngày 12/2 Thủy Quân Lục Chiến Hoa Kỳ cũng đổ bộ lên Bao Vinh và đột nhập Thành Nội.

Bắt đầu từ ngày 13 tháng 2, lần đầu tiên sau 15 ngày, mặt trời ló dạng tại Cố Đô Huế. Máy bay Việt Nam Cộng Hòa và Hoa Kỳ dồn dập oanh tạc dữ dội vùng tây bắc thành phố Huế, làng La Chữ nơi mà tin tức tình báo xác nhận Bộ Chỉ Huy Quân Khu Trị Thiên Việt cộng đang trú đóng.

Chiến dịch Hành quân phối hợp giữa Thủy Quân Lục Chiến VNCH và Thủy Quân Lục Chiến Hoa Kỳ mang tên Chiến Dịch Sóng Thần 739/68 ra đời vào ngày 14 tháng 2 Năm 1968.

Toàn bộ phạm vi trong Thành Nội được chia làm 6 khu vực:

1. Vùng A.

Khu Mang Cá lớn, Mang Cá nhỏ.

2. Vùng B.

Khu chính Đông, trong đó có vùng chợ Đông Ba.

3. Vùng C.

Gồm phường Tây Lộc, Tây Linh. Trung Đoàn 3 của Trung tá Phan Bá Hòa chịu trách nhiệm.

4. Vùng D.

Phía đông Đại Nội, gồm cửa Thượng Tứ và Đông Ba khu này do Tiểu Đoàn 1/5 Thủy Quân Lục Chiến Hoa Kỳ và đại đội Trinh Sát Sư Đoàn I/BB đảm trách.

5. Khu E.

Kỳ Đài, và cửa Thượng Tứ.

6. Khu F.

Tây nam Thành Nội do chiến đoàn A Thủy Quân Lục Chiến Việt Nam Cộng Hòa đảm trách.

Sáng ngày 18/2/1968, Đại đội Trinh sát Sư Đoàn I/BB và Thủy Quân Lục Chiến Hoa Kỳ chiếm hoàn toàn cửa Đông Ba. Đây là một trong những trận đánh cam go nhất trong khu vực Thành Nội.

Chính tên Đại tá Lê Tư Minh, Tư lệnh mặt trận Huế đã phải xác nhận:

Trận đánh khốc liệt nhất là tại cửa Đông Ba, khi hai bên ta và lính Ngụy chỉ cách nhau vài chục mét”.

Có lẽ Lê Tư Minh chưa bao giờ đọc lịch sử, nên không biết Tổng Thống Quân Vụ Đại Thần Nguyễn Tri Phương dưới triều vua Tự Đức là ai. Ông là một danh tướng, một vị tướng soái của triều đại nhà Nguyễn thời đó, người đã giữ thành Hà Nội khi ở tuổi 74, chống lại cuộc tấn công của quân đội Pháp do Francis Garnier chỉ huy tấn công thành Hà Nội vào ngày 20-11-1873.

Và bây giờ, thời điểm tháng 2/1968 năm Mậu Thân tại cố Đô Huế, lực lượng cộng quân của Đại tá Lê Tư Minh đã đụng đầu với cháu 4 đời của Tổng Thống Quân vụ Đại Thần Nguyễn Tri Phương là Đại úy Nguyễn Tri Tấn, đại đội trưởng Đại Đội Trinh sát Sư Đoàn I/BB. Lẽ đương nhiên lực lượng của Đại tá Việt Cộng Lê Tư Minh phải thảm bại dưới tay của Đại úy Nguyễn Tri Tấn mà thôi.
 
Cũng cần nói thêm những tháng năm kế tiếp, Đại úy Nguyễn Tri Tấn là Trung tá Nguyễn Tri Tấn, một trong những trung đoàn trưởng xuất sắc của Sư Đoàn 3/BB trấn đóng vùng giới tuyến.

Ngày 19/2/1968, hai tiểu đoàn cộng quân mở cuộc tấn công Tiểu đoàn 1 Thủy Quân Lục Chiến VNCH ở phía tây nam Thành Nội. Bọn chúng dùng tối đa hỏa lực cối 82 và B40. Pháo đội 105 của Thủy Quân Lục Chiến VNCH đã bắn đến gần 2 ngàn quả đạn để yểm trợ cho Tiểu Đoàn 1 Thủy Quân Lục Chiến VNCH.

Trong trận này, Trung đoàn trưởng Trung Đoàn 9 (E-9) của cộng quân đã tử trận.

Ngày 23/2/1968 trận đánh quyết liệt giữa đơn vị Thủy Quân Lục Chiến VNCH do Đại úy Nguyễn Văn Phán chỉ huy, với đơn vị quyết tử của cộng quân đang chiếm giữ Kỳ Đài. Trận chiến kéo dài suốt ngày, mãi đến 5 giờ 12 phút chiều cùng ngày, đơn vị Thủy Quân Lục Chiến VNCH mới tiêu diệt toàn bộ lực lượng cộng quân tử thủ tại đó. Thủy Quân Lục Chiến Việt Nam Cộng Hòa đã làm chủ Kỳ Đài!
Trích: Liên Thành, Mậu Thân Huế
 
Note 1: Nguyễn Tri Tấn là cháu trực hệ của Nguyễn Tri Phương, vai vế trong gia đình bên mệ nội thì gọi Johnny là chú-Johnny gọi Nguyễn Tri Tấn là cháu, Ông Tấn là quân nhân Hắc Báo năm đó, gặp ba Johnny năm 1968 thì vẫn gọi là "ôn cậu", vẫn còn sống ở Mỹ, sau 9 năm tù cải tạo đi H.O. Chính ông Tấn đưa áo quân nhân cho ba Johnny mặc nói thuộc cấp là sĩ quan mới ra trường đi thực tập, ông Tấn vác ba Johnny đi theo đánh Việt Cộng lên cửa Thượng Tứ cùng Hắc Báo lên kỳ đài, thì ông Phán bên Quái Điểu TQLC đã lấy xong kỳ đài. Sau đó sắp xếp xe cho ba Johnny về trại Lôi Hổ Phú Bài an toàn.

Note 2: đường Nguyễn Hiệu trong báo cáo của Liên Thành chính là đường nhà của Johnny, Johnny đương nhiên chưa ra đời, bố Johnny hoạt động Lôi Hổ ra trại ngày 28 tết, ở lại ăn tết, đụng ngay AK-47 như đã kể ở 1 số post khác rạng sáng mùng 2 bố Johnny nghe AK-47 nổ vùng dậy mở cửa thấy Việt Cộng đeo băng đỏ chỉ tay vào nhà...
 
mấy con chó cánh tả lại lồng lộn lên. mẹ vnch không có cái bàn tay sắt của v+ trung+ mà phải chiều đám tả bên mỹ nữa. đám v+ thì thôi diễn y chang đám hamas bây h đóng vai nạn nhân là trùm mẹ r
Xét về khủng bố và đóng vai nạn nhân thì Hamas và đám mọi Hồi phải gọi CS là ông tổ. Tụi CS chuyên đánh bom tự sát, giết học sinh, sinh viên, người dân vô tội. Nó chuyên gia quăng bom vô những nơi tập trung đông người dân vô tội như trường tiểu học, trung học, chợ, khu dân sinh, các tụ điểm vui chơi giải trí, bệnh viện, giết người vô tội không gớm tay xong vỗ tay lên bài kêu chiến công oanh liệt. Mà lạ cái đéo có báo đài thế giới nào lên án tội khủng bố của đám CS này! Truyền thông thổ tả một chiều! Chiến tranh VN, VNCH thua vì nhiều lý do, trong đó có lý do bị truyền thông thổ tả mất dạy, ngu dốt, chó đẻ tẩy não kích động cái trò phản chiến trên toàn thế giới. Tml New York Times là trùm thổ tả, chính nó cũng là đám truyền thông đứng sau giựt dây vụ mấy thằng sư CS biểu tình, tự thiêu dẫn tới ông Diệm bị phản đối và đảo chính. Đọc hồi ký của cựu đại sứ Hoa Kỳ tại SG Frederik Nolting để biết sự đốn mạt của truyền thông thổ tả, sự bỉ ổi của CS và dối trá của đám sư CS, sư hổ mang trong chiến tranh VN nó như thế nào!

Chủ nghĩa CS là thứ nhơ nhuốc mà nhân loại văn minh cần phải loại bỏ! Một thằng CS tốt là một thằng CS chết!
 
Sửa lần cuối:
Sáng đó mùng 2, ông già kể là nghe tiếng nổ như AK-47 vì ông già đi hành quân nhảy toán ớn nhất là tiếng AK, nên ổng phân biệt được đâu là tiếng pháo (hồi đó dân miền nam đốt pháo tết mấy ngày liền, năm 1967 kinh tế khá nên bà con đón xuân Mậu Thân vui), đâu là AK ông tỉnh hẳn lúc 5h sáng, hé cửa sổ ngay trước nhà thấy quần đùi băng đỏ tay, súng AK-47 đi tới, ổng thấy không ổn, chạy tới giường ba mạ đang ngủ nói Việt Cộng vô, con lên máng xối nằm, ba mạ cứ tự nhiên như không có con. May mắn mà nhà ôn mệ nội hồi xưa có làm 2 cái cửa hông thoát hiểm phía sau ra cái đường luồng chung 2 nhà liền kề, 1 cửa hông là phòng của bà chị 1 cái cửa hông là ở bếp, đường luồng chung này ban đêm sẽ đóng cửa cái đường luồng này bằng cửa tole lại, nhà tau rất hiếm khi dùng đường luồng nên nhà bên cạnh họ toàn quyền xử lý, mà chỉ nhà bên cạnh dùng để đi chợ búa về thì đi ngã này vào bếp nhà họ thôi. Rạng sáng nhà bên cạnh họ đóng cửa này, ông già lòn vào cửa hông leo lên máng xối. Mệ tau đóng cửa bếp lại.

Tụi nó vô nhà có thằng tên là Bé nó thợ may đầu xóm đi chỉ điểm, lùng ông già.

Ôn mệ nội tau nói thằng K có về nhưng đi đánh bạc từ đêm giao thừa, không thấy về! Mi có thấy thì tìm giúp. Thằng Bé điên lên:

- ĐM ôn đừng có thách tui! Ôn tưởng tui không biết thằng Ben (tên ở nhà của ông già) về ngày 28 tết à! Ngày đi vô già (vào nhà, tiếng Huế đọc trại nhà là già) hắn bận rằn ri oai lắm mà! Chừ hắn mô rồi, ôn kêu ra đây cho chính quyền mới gặp.



- Ben! ĐM mi tưởng mi trốn được hả Ben? Ra đây!

- Không tin mi đi tìm đi Bé, tau người lớn không nói láo

- Lớn cặc! Đụ Mạ tui tìm ra tui xử cả ôn!



Ông già nói hắn đi lùng khắp nhà với đám AK đứng dưới máng xối xi măng cách nhau 0,5 mét mà hắn không biết, ông già năm dưới mưa lạnh cú đó mà hắt xì là xong đời, rồi bắt ôn mệ dọn đồ nấu ăn, hắn vào bếp có lẽ trời còn chưa sáng với lại cửa hông nhà tau ít xài, chỉ xài khi xả nước lụt, có cái garde manger (cuội, huế gọi là gạc măng gi ê hay miền bắc gọi là chạn đồ ăn) che lại chỉ có 1 người lách vào thì mới mở được, nên nó ít để ý, tầm 10h hắn với AK-47 mới chịu đi. Khi ăn thằng Bé lấy trái lựu đạn đặt cộp lên bàn, dằn mặt ôn mệ nội. Sau đó tối ông già trèo xuống. Mệ nội gói cho mấy miếng xôi, vác cây bánh tét gói dưa món. Kêu ông già trốn ra khỏi thành nội cho an toàn. Ông già lợi dụng buổi tối đi nhưng nó vây kín các cửa thành. Lại lội về nhà trốn lại sau vườn đến hết Mậu Thân thì ra cửa Đông Ba gặp ông cháu họ xa đang là quân nhân Hắc Báo kéo đem đi theo. Khu vực nhà tau an toàn không ăn 1 miếng pháo. Sau 1975, đi cải tạo về ông già mới biết lý do mình bị lộ và cả nhà và khu xóm an toàn không ăn pháo Việt Cộng là cái ổ Việt Cộng "Tuyệt Tình Cốc" của thằng Hoàng Phủ Ngọc Tường và Trịnh Công Sơn đúng 50 mét đường chim bay. Nó không dám pháo kích vào khu này.


Tuyệt tình cốc hồi còn nhỏ tau hay vào hái trái cây ăn, khi vườn um tùm nay phân lô bán nền rồi. Mũi tên vàng đi lên 50m là nhà xưa của ôn mệ nội nơi ông già Lôi Họng của tau trốn 1968 khói lửa Mậu Thân và suýt tí thằng cha tên Bé thộp xong ông già khi đó nữa là không có tau. Thằng cha Bé đó chết năm 2007.

 
ndx-1516692553-width373height336.jpg

Nhà văn, nhà nghiên cứu văn hóa Nguyễn Đắc Xuân. Nguyễn Đắc Xuân (sinh 1937 tại Thừa Thiên Huế) là một nhà văn, nhà nghiên cứu Huế được biết đến với các sách viết về triều Nguyễn và cố đô Huế là đồ tể 1968 Mậu Thân Huế
Mậu Thân Huế: Huế bị chiếm, đồ tể Nguyễn Đắc Xuân vác AK đi tàn sát (trích hồi ký Liên Thành, phỏng vấn nhân chứng và tình báo)
3. Lực lượng An ninh và Bảo vệ Khu Phố do Nguyễn Đắc Xuân chỉ huy
.

Ước lượng quân số khoảng trên hai ngàn người của Quân Khu Trị-Thiên tung vào cuộc hành quân để lùng diệt, truy quét thành phần ác ôn, tàn binh “ngụy”, Công An Cảnh Sát “ngụy”, các thành phần làm tay sai cho tình báo CIA.

Trong hai ngàn người trên, lực lượng An Ninh và Bảo Vệ Khu Phố của Nguyễn Đắc Xuân có khoảng từ 700 đến gần một ngàn người. Đây là một lực luợng nguy hiểm nhất đối với dân chúng Huế và cũng sắt máu tàn bạo như lực lượng Công An Khu ủy Trị-Thiên của Tống Hoàng Nguyên, và Công An Thừa Thiên-Huế của Nguyễn Đình Bảy.

Tại sao lực lượng An Ninh và Bảo vệ Khu phố của Nguyễn Đắc Xuân lại nguy hiểm nhất? Vì bọn chúng là đám cơ sở nằm vùng đã bám rễ lâu đời trong thành phố Huế, dưới dạng là những tên thầy bói như tên thầy bói Diệu Linh, những tên làm việc lao động như tên thợ nề Nguyễn Bé, đặc biệt là những tên núp lén kín đáo dưới dạng các Phật tử, các khuôn hội gia đình Phật tử như các tên: Lê Hữu Tý, tên Nguyễn Xin chủ nhà máy cưa, tên Nguyễn Hải chủ khách sạn Hương Bình, chủ tiệm thuốc Bắc Thiên Tường. Và quan trọng nhất là đám phản loạn Học Sinh Sinh Viên Phật tử, lực lượng trực thuộc của Thích Trí Quang, Thích Đôn Hậu đã tích cực tham gia cuộc phản loạn vào năm 1966. Sau khi thất bại bọn chúng đuợc Khu ủy, Thành ủy, Thị ủy Việt Cộng đưa lên mật khu để bảo toàn lực lượng nay trở về lại thành phố tha hồ chém giết dân lành trả mối hận xưa.

Kế hoạch của cuộc bạo lực cách mạng hay bạo lực đỏ được cộng quân phân chia làm 3 giai đoạn:

1. Gọi trình diện đợt 1.

Đại lực lượng sát thủ này được chia thành nhiều toán nhỏ, rải đều mọi khu gia cư thuộc 3 quận trong thành phố Huế đó là Quận I, Quận II, và Quận III.

Mỗi toán nhỏ của bọn chúng đi lục soát từng nhà một, từng gia đình một, kêu gọi tàn binh “Ngụy” quân, “Ngụy” quyền, Cảnh Sát Công An “Ngụy” ra trình diện và giao nạp vũ khí để được khoan hồng. Ngoài ra trong khi lục soát các tư gia bọn chúng cũng tìm bắt những người đã có trong sổ đen của bọn chúng. Một số trong những người này bị bọn chúng đem ra bắn tại chỗ trước sự đau đớn tột cùng của vợ con thân nhân nạn nhân, như trường hợp của Thiếu tá Từ Tôn Kháng, Tỉnh Đoàn Trưởng Xây Dựng Nông Thôn Tỉnh Thừa Thiên.

Trường hợp của ông Trần Ngọc Lộ ở tại Cồn Hến, Nguyễn Đắc Xuân và đồng bọn còn có hành động dã man và tàn bạo không còn tính người. Nguyễn Đắc Xuân không những xử bắn chồng là ông Trần Ngọc Lộ trước mặt vợ và 4 con dại của ông ta, đứa lớn nhất không quá 6 tuổi, đứa nhỏ nhất không quá 4 tháng tuổi, mà ngay khi ông Lộ gục ngã dưới những loạt đạn AK của Nguyễn Đắc Xuân và đồng bọn, thì Nguyễn Đắc Xuân và đồng bọn lập tức quay súng nổ súng xối xả vào bà vợ ông Lộ. Thi thể bà Lộ bị bắn nát như chồng, để lại những đứa trẻ thơ dại, bé nhất chỉ 4 tháng tuổi, lớn nhất chưa quá 6 tuổi. Vợ chồng ông Trần Ngọc Lộ đã bị Nguyễn Đắc Xuân và đồng bọn sát hại chỉ vì nghi họ là đảng viên đảng Đại Việt Cách Mạng.

Còn bốn cháu bé, đứa lớn nhất chưa quá 6 tuổi các cháu cuộc đời lớn lên bơ vơ không cha không mẹ, ai người bảo bọc dạy dỗ chăm sóc? Nguyễn Đắc Xuân mi lớn lên trên mảnh đất xứ Huế của VNCH, mi có cha có mẹ đầy đủ, những người quốc gia có ai giết cả cha lẫn mẹ mi đâu Xuân? Cớ sao mi nỡ giết đi cả cha lẫn mẹ của những trẻ thơ kia hả Xuân?

Mi có còn là người nữa không Nguyễn Đắc Xuân?

Câu chuyện thương tâm này dân cư trong vùng Cồn Hến ai cũng biết và ngậm ngùi xót thương cho 4 em bé bất hạnh con ông bà Trần Ngọc Lộ. Đã bốn mươi hai năm trôi qua rồi nhưng cứ mỗi độ Tết đến Xuân về thì những nhân chứng vụ thảm sát gia đình ông Trần Ngọc Lộ tại Cồn Hến vẫn còn nhắc đến câu chuyện bi thảm này. Vụ thảm sát này là một chứng minh cụ thể cho lịch sử thấy bản chất những kẻ chạy theo ********, những kẻ ăn cơm quốc gia thờ ma ********, chúng đã xây dựng thiên đường ******** bằng cách như thế này đây.

Thảm kịch này cũng là một sự nguyền rủa đến những kẻ đến nay đã hơn 35 năm rồi, chúng ác như thế đó thế mà có kẻ vẫn còn bênh vực, đi đêm, trở cờ nối giáo cho bọn ********.

“Bốn đứa trẻ thơ con ông bà Trần Ngọc Lộ bây giờ ra sao?”

Câu hỏi đó đến nay vẫn còn đeo đuổi trong lòng tôi và trong lòng những người dân Cồn Hến.

Nguyễn Đắc Xuân quả thực là con quỷ khát máu xứ Huế.

Điều nghịch lý là kẻ sát nhân Nguyễn Đắc Xuân vẫn còn sống nhởn nhơ tại thành phố Huế mà lại còn tự phong cho mình là “Nhà Huế Học”. Nên chăng phải gọi tên tội đồ của dân Huế Nguyễn Đắc Xuân là “Nhà Tắm Máu Mậu Thân Học”, “Nhà Đồ Tể Học”?

Một thời gian nữa chúng tôi hoàn tất thủ tục tố tụng trước tòa án quốc tế truy tố Nguyễn Đắc Xuân về Tội Ác Chiến Tranh, xin cho tôi gởi lời nhắn đến bốn người con của Ông Bà Trần Ngọc Lộ: Ở phương trời nào, nếu có dịp đọc được những dòng chữ này, xin hãy liên lạc với tôi: Ủy Ban Truy Tố Tội Ác Đảng ******** Việt Nam để bổ túc thêm hồ sơ truy tố tên tội phạm Nguyễn Đắc Xuân, kẻ đã hạ sát cha mẹ các em.
 
Xét về khủng bố và đóng vai nạn nhân thì Hamas và đám mọi Hồi phải gọi CS là ông tổ. Tụi CS chuyên đánh bom tự sát, giết học sinh, sinh viên, người dân vô tội. Nó chuyên gia quăng bom vô những nơi tập trung đông người dân vô tội như trường tiểu học, trung học, chợ, khu dân sinh, các tụ điểm vui chơi giải trí, bệnh viện, giết người vô tội không gớm tay xong vỗ tay lên bài kêu chiến công oanh liệt. Mà lạ cái đéo có báo đài thế giới nào lên án tội khủng bố của đám CS này! Truyền thông thổ tả một chiều! Chiến tranh VN, VNCH thua vì nhiều lý do, trong đó có lý do bị truyền thông thổ tả mất dạy, ngu dốt, chó đẻ tẩy não kích động cái trò phản chiến trên toàn thế giới. Tml New York Times là trùm thổ tả, chính nó cũng là đám truyền thông đứng sau dựt giây vụ mấy thằng sư CS biểu tình, tự thiêu dẫn tới ông Diệm bị phản đối và đảo chính. Đọc hồi ký của cựu đại sứ Hoa Kỳ tại SG Frederik Nolting để biết sự đốn mạt của truyền thông thổ tả, sự bỉ ổi của CS và dối trá của đám sư CS, sư hổ mang trong chiến tranh VN nó như thế nào!

Chủ nghĩa CS là thứ nhơ nhuốc mà nhân loại văn minh cần phải loại bỏ! Một thằng CS tốt là một thằng CS chết!
điển hình con jane Hà Nội, đám bob dylan .đám celebrities bên Hollywood xưa nó là cái gì đó lớn lắm có tiếng nói nói là có fan hùa theo.ko như h mxh bùng nổ đám đó sủa ngu vẫn ăn chửi như thường.xui cho vnch công nghệ với internet tới trễ ko fact check đc. như vụ thằng 7 lém được thằng nhà báo chộp đc xong đéo kể rõ sự tình gì.sau ngã ngũ mới lên đính chính.đcmn
 
điển hình con jane Hà Nội, đám bob dylan .đám celebrities bên Hollywood xưa nó là cái gì đó lớn lắm có tiếng nói nói là có fan hùa theo.ko như h mxh bùng nổ đám đó sủa ngu vẫn ăn chửi như thường.xui cho vnch công nghệ với internet tới trễ ko fact check đc. như vụ thằng 7 lém được thằng nhà báo chộp đc xong đéo kể rõ sự tình gì.sau ngã ngũ mới lên đính chính.đcmn
Vụ tấm hình đúng tội ông Loan. Nhưng ít ra Eddie sau này còn biết xin lỗi. Cũng coi như còn có lương tri. Tấm hình đó đúng là biểu tượng của cái người ta vẫn gọi là một nửa của sự thật thì không còn là sự thật nữa. Đau đớn!
 
Xét về khủng bố và đóng vai nạn nhân thì Hamas và đám mọi Hồi phải gọi CS là ông tổ. Tụi CS chuyên đánh bom tự sát, giết học sinh, sinh viên, người dân vô tội. Nó chuyên gia quăng bom vô những nơi tập trung đông người dân vô tội như trường tiểu học, trung học, chợ, khu dân sinh, các tụ điểm vui chơi giải trí, bệnh viện, giết người vô tội không gớm tay xong vỗ tay lên bài kêu chiến công oanh liệt. Mà lạ cái đéo có báo đài thế giới nào lên án tội khủng bố của đám CS này! Truyền thông thổ tả một chiều! Chiến tranh VN, VNCH thua vì nhiều lý do, trong đó có lý do bị truyền thông thổ tả mất dạy, ngu dốt, chó đẻ tẩy não kích động cái trò phản chiến trên toàn thế giới. Tml New York Times là trùm thổ tả, chính nó cũng là đám truyền thông đứng sau dựt giây vụ mấy thằng sư CS biểu tình, tự thiêu dẫn tới ông Diệm bị phản đối và đảo chính. Đọc hồi ký của cựu đại sứ Hoa Kỳ tại SG Frederik Nolting để biết sự đốn mạt của truyền thông thổ tả, sự bỉ ổi của CS và dối trá của đám sư CS, sư hổ mang trong chiến tranh VN nó như thế nào!

Chủ nghĩa CS là thứ nhơ nhuốc mà nhân loại văn minh cần phải loại bỏ! Một thằng CS tốt là một thằng CS chết!
Giờ bọn rác rưởi vẫn thờ thổ tả mà. rồ Biden, Demorat đầy xamvn.
 
Vụ tấm hình đúng tội ông Loan. Nhưng ít ra Eddie sau này còn biết xin lỗi. Cũng coi như còn có lương tri. Tấm hình đó đúng là biểu tượng của cái người ta vẫn gọi là một nửa của sự thật thì không còn là sự thật nữa. Đau đớn!
hypocrite thôi mày ơi.đụ mẹ đám tả m còn lạ gì. ăn no giải thưởng hại đời ông tướng qua mỹ còn ăn chửi ngập đầu xong lóc cóc đính chính xin lỗi.cánh tả với cs Lồn chung 1 ruột
 
Giờ bọn rác rưởi vẫn thờ thổ tả mà. rồ Biden, Demorat đầy xamvn.
Nhiều đứa có ăn có học đàng hoàng mà vẫn bị tẩy não theo thổ tả. Đợt năm 2016 bạn bè chia rẽ quá trời chỉ vì một đám bạn nó phát hiện ra mình anti con mụ Hillary, kêu mình là cực hữu. Chồng mình trước khi lấy mình cũng vậy, cũng bị đám thổ tả tẩy não, cưới xong giờ cũng thành anti-thổ tả chính hiệu luôn!
 
hypocrite thôi mày ơi.đụ mẹ đám tả m còn lạ gì. ăn no giải thưởng hại đời ông tướng qua mỹ còn ăn chửi ngập đầu xong lóc cóc đính chính xin lỗi.cánh tả với cs lồn chung 1 ruột
Mà ông Loan chơi đúng kiểu quân tử ha. Không lèm bèm, không blame tên Eddie dù chính hắn là người đã gây ra thảm kịch cho cuộc đời ông! Đúng phe chính nghĩa thì nhân cách cũng khác!
 
63d07b8e47341.jpg


Việt Cộng chi Khu Thừa Thiên huấn luyện trên sa bàn đánh chiếm



THƯ MẬU THÂN CỦA HOÀNG PHỦ NGỌC TƯỜNG: ‘LỜI XIN LỖI CHƯA TRỌN VẸN”

“Tôi đọc cho con gái chép một bài viết nhỏ này xin gửi tới bà con bạn bè thương mến, những ai yêu mến, quen biết và quan tâm đến tôi. Còn những kẻ luôn đem tôi ra làm mồi nhậu cho dã tâm của họ như ông Liên Thành và bè đảng của ông ta, tôi không muốn mất thời giờ đối đáp với họ. Dĩ nhiên bài viết này không dành cho họ.

Năm nay tôi 81 tuổi, và tôi biết, còn chẳng mấy hồi nữa phải về trời. Những gì tôi đã viết, đã nói, đã làm rồi trời đất sẽ chứng nhận. Dầu có nói thêm bao nhiêu cũng không đủ. Tốt nhất là im lặng bằng tâm về cõi Phật. Duy nhất có một điều nếu không nói ra tôi sẽ không yên tâm nhắm mắt. Ấy là câu chuyện Mậu thân 1968. Vậy xin thưa:

1. Mậu Thân 1968 tôi không về Huế. Tôi, ts Lê Văn Hảo và bà Tùng Chi (những người lên chiến khu trước) được giao nhiệm vụ ở lại trạm chỉ huy tiền phương- địa đạo Khe Trái ( Thuộc huyện Hương Trà- tỉnh Thừa Thiên)- để đón các vị trong Liên Minh Các Lực Lượng Dân Tộc Dân Chủ Và Hòa Bình Thành Phố Huế như Hoà thượng Thích Đôn Hậu, cụ Nguyễn Đoá, ông Tôn Thất Dương Tiềm…lên chiến khu. Mồng 4 tết tôi được ông Lê Minh (Bí thư Trị- Thiên) báo chuẩn bị sẵn sàng về Huế. Nhưng sau đó ông Lê Minh báo là “tình hình phức tạp” không về được. Chuyện là thế. Tôi đã trả lời ở RFI, Hợp Lưu, Báo Tiền Phong chủ nhật… khá đầy đủ. Xin không nói thêm gì nữa.

2. Sai lầm của tôi là nhận lời ông Burchett và đoàn làm phim “Việt Nam một thiên lịch sử truyền hình” trả lời phỏng vấn với tư cách một nhân chứng Mậu thân Huế 1968, trong khi tôi là kẻ ngoài cuộc.

Để chứng tỏ mình là người trong cuộc, tôi đã dùng ngôi thứ nhất- “tôi”, “chúng tôi” khi kể một vài chuyện ở Huế mậu thân 68. Đó là những chuyện anh em tham gia chiến dịch kể lại cho tôi, tôi đã vơ vào làm như là chuyện do tôi chứng kiến. Đặc biệt, khi kể chuyện máy bay Mỹ đã thảm sát bệnh viên nhỏ ở Đông Ba chết 200 người, tôi đã nói:

“Tôi đã đi trên những đường hẻm mà ban đêm tưởng là bùn, tôi mở ra bấm đèn lên thì toàn là máu …Nhất là những ngày cuối cùng khi chúng tôi rút ra ..”.

Chi tiết đó không sai, sai ở chỗ người chứng kiến chi tiết đó không phải là tôi, mà là tôi nghe những người bạn kể lại. Ở đây tôi là kẻ mạo nhận, một việc rất đáng xấu hổ, từ bé đến giờ chưa bao giờ xảy ra đối với tôi.

Cũng trong cuộc trả lời phỏng vấn này, khi nói về thảm sát Huế tôi đã hăng hái bảo vệ cách mạng, đổ tội cho Mỹ. Đó là năm 1981, khi còn hăng say cách mạng, tôi đã nghĩ đúng như vậy. Chỉ vài năm sau tôi đã nhận ra sai lầm của mình. Đó là sự nguỵ biện. Không thể lấy tội ác của Mỹ để che đậy những sai lầm tàn sát dân Huế đã xảy ra ở Mậu thân 1968.

Tôi đã nói rồi, nay xin nhắc lại:

Điều quan trọng còn lại tôi xin ngỏ bầy ở đây, với tư cách là một đứa con của Huế, đã ra đi và trở về, ấy là nỗi thống thiết tận đáy lòng mỗi khi tôi nghĩ về những tang tóc thê thảm mà nhiều gia đình người Huế đã phải gánh chịu, do hành động giết oan của quân nổi dậy trên mặt trận Huế năm Mậu Thân. Đó là một sai lầm không thể nào biện bác được, nhìn từ lương tâm dân tộc, và nhìn trên quan điểm chiến tranh cách mạng.

3. Từ hai sai lầm nói trên tôi đã tự rước hoạ cho mình, tự tôi đã đánh mất niềm tin yêu của nhiều người dân Huế đối với tôi, tạo điều kiện cho nhiều kẻ chống cộng cực đoan vu khống và qui kết tôi như một tội phạm chiến tranh.

Tôi xin thành thật nhìn nhận về hai sai lầm nói trên, xin ngàn lần xin lỗi.

Sài Gòn, ngày 1 tháng 2 năm 2018
Hoàng Phủ Ngọc Tường.”

Dẫn chứng:

Video Hoàng Phủ Ngọc Tường làm chứng gian dối:

t đéo quan tâm mấy cái drama nhưng t khá thích hoàng phủ ngọc tường, ông viết về huế mộng mơ quá, có bài con sông hương ngày xưa t học cấp 3 chuyên văn t phân tích bài này khá chill mà thi đại học lại đéo vào
 

Có thể bạn quan tâm

Top