Tính cách bất trung, bất nghĩa và thiếu tầm nhìn chiến lược chính là điểm yếu chí mạng khiến sự nghiệp của LB có kết cục bi thảm .
theo kiểu ví von bài học cuộc sống thì thế -.-
thực ra Lữ Bố thất bại bởi vì nó thiếu cả 3 thứ cốt lõi nhất để đạt được bá nghiệp trong thời phong kiến:
1- nhân tâm: Lữ Bố chẳng thể hiện ra là biết cách thu phục nhân tâm, dân chúng không theo, không tụ được quân phiệt nhỏ. quân đội toàn là quân tự mình huấn luyện bao năm. nhân lực không đủ, đéo vững được.
2. Tính Chính Danh: thời phong kiến rất đề cao tính chính danh, nhà Hán chưa mất, công khai phản hoặc không có một cái để thể hiện sự trung nghĩa thì không lôi kéo được lòng người.
Tào Tháo thành bởi vì kẹp được thiên tử. Lưu Bị Thành nhờ cái danh hoàng thúc. họ Tôn thành bởi vì họ Tôn kinh doanh vùng Đông Ngô quá nhiều đời.
còn Lữ Bố sau khi thua chạy khỏi Lạc Dương, chẳng có cái cớ gì để hiệu triệu hết.
cái danh tiếng nhân trung lữ bố chỉ có tác động doạ địch trên chiến trường.
3. Gia tộc hậu thuẫn: cái này thì khỏi bàn

Bố chỉ là 1 thằng chân răng dưới dái. công danh và địa vị của nó đều là từ phản bội đổi phe mà có. đéo có nền vững. đéo chơi lại ai.
trong số 3 thằng quân phiệt thành tựu to nhất:
Lưu Bị: được nhân tâm và chính danh.
họ Tôn: được cả 3, gói gọn ở Đông Ngô
Tháo: được cả 3, cho đến khi cái chiêu kẹp thiên tử dần hết tác dụng, chính danh mất, nhưng khi đấy nhà hán cũng chẳng còn ai hướng về nữa nên cũng chả quan trọng