Duckknightx
Con chim biết nói

Hồi tao đi học, sách sử đã ngu như bò đá, tụng thuộc lòng mòn cổ cũng đéo vào đầu. Giờ tới lượt sách địa lý đi theo vết xe Lồn.
Cha mẹ mà không dạy con lịch sử đất nước thì xác định mất gốc. Tao từng nghĩ học sử là thừa, nhưng lớn lên mới hiểu: khi không có một mạch truyện rõ ràng, không hiểu mốc thời gian, thì lịch sử tổ tiên chỉ còn là một đống dữ kiện rời rạc, đéo có linh hồn.
Mỗi địa danh ngày xưa đều có hán tự và ý nghĩa riêng, tổ tiên chọn tên đất chẳng bao giờ là ngẫu nhiên.
Ví dụ:
Giờ thì sao? Không hiểu nghĩa, không đọc được chữ Hán, xong cái... sáp nhập. Một cái tên từng tồn tại cả trăm năm bỗng chốc biến mất như chưa từng có mặt. Mấy đời sau nhìn bản đồ, đố biết ông bà sống ở đâu.
Đó không phải là cải cách – đó là xoá sổ di sản, không khác gì chiến tranh văn hoá, đốt cầu nối giữa quá khứ và hiện tại.
Và tất cả những chuyện ấy được quyết bởi những người IQ ngang con bò, nhưng lại làm việc trên bàn giấy cả triệu đô.
Nếu còn thương con cháu sau này, đừng để tụi nó lạc trong chính quê hương mình.
Tên đất không chỉ là cái tên – nó là ký ức tập thể. Mà ký ức đã mất, thì chúng ta còn gì ngoài cái xác quốc gia?
Cha mẹ mà không dạy con lịch sử đất nước thì xác định mất gốc. Tao từng nghĩ học sử là thừa, nhưng lớn lên mới hiểu: khi không có một mạch truyện rõ ràng, không hiểu mốc thời gian, thì lịch sử tổ tiên chỉ còn là một đống dữ kiện rời rạc, đéo có linh hồn.
Mỗi địa danh ngày xưa đều có hán tự và ý nghĩa riêng, tổ tiên chọn tên đất chẳng bao giờ là ngẫu nhiên.
Ví dụ:
- Thái Bình là “đất bằng yên ổn, ít bão, dễ canh tác”.
- Hải Phòng là “vùng phòng thủ ven biển”.
- Hà Nội là “trong sông” – nên phải mở rộng về phía tây, chứ không phải cứ dồn về phía đông là hợp lý.
Giờ thì sao? Không hiểu nghĩa, không đọc được chữ Hán, xong cái... sáp nhập. Một cái tên từng tồn tại cả trăm năm bỗng chốc biến mất như chưa từng có mặt. Mấy đời sau nhìn bản đồ, đố biết ông bà sống ở đâu.
Đó không phải là cải cách – đó là xoá sổ di sản, không khác gì chiến tranh văn hoá, đốt cầu nối giữa quá khứ và hiện tại.
Và tất cả những chuyện ấy được quyết bởi những người IQ ngang con bò, nhưng lại làm việc trên bàn giấy cả triệu đô.
Nếu còn thương con cháu sau này, đừng để tụi nó lạc trong chính quê hương mình.
Tên đất không chỉ là cái tên – nó là ký ức tập thể. Mà ký ức đã mất, thì chúng ta còn gì ngoài cái xác quốc gia?