Lấy chồng đại gia, tôi hốt hoảng khi biết lý do vợ cũ của anh qua đời

Tôi từng nghĩ mình là người phụ nữ may mắn khi bước chân vào ngôi nhà của một người đàn ông có tất cả. Anh có tiền bạc, địa vị và sống tình cảm nhưng sự thật khiến tôi sợ hãi.​

Chúng tôi quen nhau trong buổi triển lãm tranh. Anh hơn tôi 15 tuổi, đã có một đời vợ.

Vợ anh mất vì tai nạn cách đây vài năm. Người ta nói cô ấy trượt chân ngã khi đi xuống cầu thang, mất máu quá nhiều.

Tai nạn không có nhân chứng, cũng không ai đặt thêm câu hỏi. Chính chồng tôi là người đầu tiên gọi cấp cứu và tự tay lo liệu hậu sự chu toàn.

Lấy chồng đại gia, tôi hốt hoảng khi biết lý do vợ cũ của anh qua đời - 1

Tôi hoang mang và lo sợ khi vô tình biết được bí mật kinh hoàng của chồng (Ảnh minh họa: Knet).

Khi ấy, tôi chỉ thấy thương anh. Người đàn ông ngoài 40 tuổi, giàu có nhưng cô đơn.

Anh kể chuyện cũ nhẹ tênh, như thể đã để mọi thứ nằm lại phía sau. Tôi cũng không hỏi thêm. Phụ nữ khi yêu thường dễ xiêu lòng bởi vẻ ngoài từng trải và có những vết thương tưởng chừng đã liền sẹo.

Sau đám cưới, tôi chuyển về sống trong ngôi nhà 3 tầng rộng lớn của anh, nơi từng là tổ ấm của anh và vợ cũ.

Mọi thứ trong nhà đều gần như giữ nguyên, những bức tranh treo tường, chiếc sofa màu be đã cũ, thậm chí cả chiếc áo khoác mỏng của vợ cũ vẫn được treo ở móc cạnh cửa.

Anh bảo, đó là cách để giữ lại ký ức, không phải vì chưa quên, mà vì không muốn xóa sạch một người từng gắn bó. Tôi không phản đối. Là người đến sau, tôi nghĩ mình nên bao dung.

Cuộc sống với anh lúc đầu ngọt ngào và đầy đủ. Anh chu đáo, ân cần, không bao giờ để tôi thiếu thốn điều gì.

Một năm sau, con trai riêng của anh, bé Khang 9 tuổi, được đưa về sống cùng chúng tôi. Trước đó, bé ở với ông bà nội dưới quê vì sau cú sốc mẹ mất, bé thu mình lại, hầu như không nói chuyện với ai.

Tôi cố gắng làm quen với Khang nhưng thằng bé lúc nào cũng lặng lẽ, ánh mắt dè chừng. Bé ít nói, ít cười và thường xuyên nhìn tôi rất lâu mỗi khi tôi đi qua.

Một chiều, tôi trở về sớm, thấy Khang ngồi một mình trên cầu thang. Thằng bé ôm con gấu bông cũ, mắt nhìn ra khoảng không vô định.

Khi tôi ngồi xuống cạnh con, Khang đột nhiên nói khẽ, bằng giọng thì thầm:
“Mẹ không ngã đâu. Mẹ bị đẩy”. Tôi sững người.

Tôi hỏi lại, Khang nhìn tôi rất lâu rồi gục đầu vào vai tôi, nức nở: “Con thấy rồi. Nhưng con sợ, con không dám nói”.

Hóa ra hôm đó, thằng bé đã chứng kiến tất cả. Bé trốn sau cánh cửa khi bố mẹ cãi nhau. Bé thấy mẹ bị đẩy ngã xuống cầu thang trong lúc to tiếng.

Bé không dám khóc, không dám kêu, chỉ biết trốn đi. Sau đó, khi mọi người nói mẹ bị tai nạn, bé chọn im lặng, mang theo nỗi sợ quá lớn.

Tôi ôm con vào lòng, lòng nghẹn lại. Người đàn ông từng khiến tôi tin tưởng nhất hóa ra lại mang một bí mật kinh hoàng mà tôi chưa từng nghĩ tới. Tôi thực sự thấy ám ảnh và sợ hãi mỗi khi nghĩ đến cảnh chồng tôi đẩy vợ cũ ngã.

Tôi chưa biết mình sẽ làm gì? Tôi đang mang thai, còn Khang đã chịu đủ tổn thương.

Tôi muốn bỏ đi. Tôi muốn ôm bụng bầu và trốn khỏi ngôi nhà ấy trước khi quá muộn. Tôi đã biết một bí mật quá lớn. Không nói ra sự thật, tôi sẽ thấy day dứt. Nhưng nếu nói ra, tôi sợ mình và con sẽ bị ảnh hưởng.

Tôi không biết phải đối mặt với chuyện này ra sao đây?
 

Có thể bạn quan tâm

Top