
Hai cuộc hôn nhân tan vỡ để lại trong tôi không chỉ là vết sẹo về mặt pháp lý, mà là hai lần đổ nát thực sự trong đời sống tình cảm.
Tôi từng là kiểu đàn ông mà người ngoài nhìn vào tưởng rằng rất "chuẩn mực". Tôi có công việc ổn định, thu nhập tốt, khéo ăn nói và chỉn chu trong giao tiếp.Nhưng chỉ có những người phụ nữ từng làm vợ tôi mới hiểu được sự “thiếu hụt” trong con người tôi. Tôi chính xác là người đàn ông chưa từng biết cách yêu thương đúng nghĩa.
Hai cuộc hôn nhân tan vỡ để lại trong tôi không chỉ là vết sẹo về mặt pháp lý, mà là hai lần đổ nát thực sự trong đời sống tình cảm. Lần đầu, tôi cưới mối tình đại học. Đó là người con gái hiền lành, nhẫn nhịn và giàu hy sinh.
Nhưng thời đó, tôi còn trẻ, háo thắng và ích kỷ. Tôi nghĩ rằng, vợ chỉ cần ở nhà, chăm con, cơm nước, còn tôi đi làm kiếm tiền là đủ. Mọi mệt mỏi, áp lực cô ấy chịu đựng, tôi chưa một lần hỏi han.
Tôi về nhà muộn, lười chia sẻ, có khi cả tuần chỉ nói vài câu với vợ nhưng vẫn cho rằng, mình là người chồng tốt vì "không gái gú, không rượu chè".
Và rồi một ngày, cô ấy rời đi. Không cãi vã, không oán trách, chỉ để lại một tờ giấy: “Em mệt quá rồi. Mong anh sống tốt”.
Tôi chưa từng rơi nước mắt khi mất đi điều gì nhưng lần đó, tôi đã khóc. Không phải vì bị bỏ, mà vì tôi nhận ra, tôi đã làm tổn thương một người từng thương tôi đến tận xương tủy.

Tôi xúc động nhận ra người vợ thứ 3 là người đã dạy tôi cách yêu thương (Ảnh minh họa: Freepik).
Lần thứ hai, tôi đến với một người phụ nữ mạnh mẽ và cá tính, một kiểu phụ nữ hiện đại mà tôi nghĩ sẽ “hợp” với người như mình. Nhưng hóa ra, sự “tự tin” của tôi lại tiếp tục trở thành con dao làm đứt mạch hôn nhân.
Tôi luôn muốn kiểm soát, luôn muốn mình là người đúng. Mỗi lần bất đồng, tôi dùng lý lẽ để tranh cãi, chứ không dùng trái tim để lắng nghe. Cô ấy từng nói một câu mà mãi sau này tôi mới thấm: “Anh giỏi thật đấy nhưng sống với anh mệt vô cùng”.
Một người cá tính, một người có cái tôi cao nên khi có mâu thuẫn thực sự rất khó nói chuyện. Hai người không ai chịu thua thiệt và cứ thế, có những lần chúng tôi cả tháng không nói với nhau lời nào.
Cuộc hôn nhân ấy kết thúc chóng vánh, trong khi tôi vẫn còn bám víu vào cái tôi cao ngạo, không chịu nhìn lại mình. Tôi nghĩ mình chỉ xui, chọn sai người, chứ tôi đâu có lỗi.
Cho đến khi tôi gặp vợ thứ 3, người phụ nữ không quá nổi bật, không ồn ào nhưng có một sự tĩnh lặng lạ kỳ. Cô ấy không ngưỡng mộ tôi, cũng không chiều chuộng tôi như những người cũ. Cô ấy đặt ra giới hạn rõ ràng, biết tự chăm sóc mình và luôn lắng nghe một cách chân thành.
Chúng tôi đến với nhau không vì đam mê nồng nhiệt mà bằng sự tôn trọng. Và chính sự tôn trọng đó đã dạy tôi nhiều điều mà hai cuộc hôn nhân trước chưa từng dạy.
Cô ấy không trách tôi về quá khứ nhưng cũng không bao giờ cho phép tôi viện cớ "tôi từng khổ" để biện minh cho cách hành xử cũ. Có lần, tôi bực mình vì chuyện nhỏ nhặt trong bữa cơm, cô ấy chỉ nhẹ nhàng nói: “Anh từng mất hai người phụ nữ, anh có muốn mất thêm người thứ 3 không?”.
Câu nói đó như một gáo nước lạnh tạt vào thói quen vô tâm mà tôi từng mang theo suốt bao năm. Từ đó, tôi bắt đầu học, học từ đầu cách làm một người chồng tử tế.
Tôi học cách hỏi vợ hàng ngày đi làm có mệt không, học cách chủ động nắm tay cô ấy khi qua đường, học cách rửa bát không phải để "giúp vợ", mà vì tôi là một nửa của gia đình.
Tôi từng nghĩ, yêu là thứ đến tự nhiên. Nhưng giờ tôi mới hiểu, yêu là hành trình học hỏi không ngừng. Tôi từng nghĩ, làm chồng là vai diễn mình mặc định sẽ giỏi nhưng thật ra, tôi từng diễn quá tệ.
Lấy vợ lần 3, tôi không mong một cuộc hôn nhân hoàn hảo. Tôi chỉ mong bản thân đủ trưởng thành để không làm người bên cạnh mình phải chịu tổn thương thêm một lần nào nữa.
Giờ đây, mỗi buổi tối trở về nhà, tôi không còn thấy sự im lặng như hồi xưa. Tôi nghe tiếng vợ cười khi nấu ăn, tiếng hai đứa con cãi nhau tranh điều khiển tivi và tiếng trái tim tôi. Tôi đã biết chia sẻ với vợ việc nhà, rửa bát, quét nhà, lo toan mọi điều.
Điều tôi trân trọng hơn là vợ không bao giờ mang chuyện tôi từng có hai đời vợ ra để làm lý lẽ chê bai, trách móc. Bố mẹ vợ cũng tôn trọng tôi, dù vợ tôi chưa từng có chồng trước khi thuộc về tôi. Tôi trân trọng cô ấy hơn vì điều đó.
Lần này, tôi không dám hứa sẽ là người chồng tuyệt vời nhất. Nhưng tôi chắc chắn mình đang là phiên bản tử tế nhất của chính mình, nhờ người phụ nữ thứ 3 đã đến...