Có Video LGBT trong thời Đức Quốc Xã: Khi luật pháp trở thành công cụ để đưa đất nước trở nên Hùng Mạnh

Nguyenanhdung89

Đàn iem Duy Mạnh
England


Nguồn tài liệu gốc (tiếng Anh)
United States Holocaust Memorial Museum (USHMM ) , Wiener Holocaust Library,
The National WWII Museum
The Men with the Pink Triangle – Heinz Heger


Tôi đã từng tin rằng Hitler là vị cứu tinh của nước Đức


Tôi sinh ra trong thời kỳ tăm tối nhất của nước Đức – sau khi Thế chiến thứ nhất kết thúc. Cha tôi là cựu binh, trở về từ mặt trận với đôi chân tật nguyền và ánh mắt thất thần. Ông chẳng nói nhiều, chỉ bảo: “Người ta đã cướp mất lòng tự hào của chúng ta.”
Tôi khi ấy còn nhỏ, chẳng hiểu “người ta” là ai, chỉ biết rằng, nước Đức khi đó đói khổ đến mức bánh mì cũng là một thứ xa xỉ.
Khi Hitler xuất hiện


Tôi vẫn nhớ lần đầu tiên nghe Hitler nói trên radio. Giọng ông ta vang dội, chắc nịch, không ngập ngừng như đám chính trị gia yếu ớt ở Berlin. Ông ta nói về “danh dự”, “sức mạnh”, “tái thiết dân tộc Đức”.
Mọi người trong quán cà phê im lặng nghe, rồi đồng loạt gật đầu. Tôi cũng gật đầu.
Trong lòng tôi khi ấy trào lên một cảm giác khó tả – niềm kiêu hãnh.
Sau bao năm bị sỉ nhục, bị ép bồi thường chiến tranh, có người dám đứng lên nói: “Chúng ta sẽ làm nước Đức hùng mạnh trở lại!” – ai mà không thấy lòng mình rạo rực chứ?
Khi chúng tôi tin rằng ông ta đang “làm điều đúng đắn”
Berlin những năm 1930 hỗn loạn lắm. Tệ nạn, mại dâm, cờ bạc, cả những thứ chúng tôi gọi là “trụy lạc đạo đức” – đàn ông với đàn ông, đàn bà với đàn bà – tràn lan.

Trên báo chí, người ta viết rằng đó là “căn bệnh làm hỏng nước Đức”.

Rồi Hitler ra luật mới, nói rằng xã hội cần “thanh lọc” để trở nên trong sạch, mạnh mẽ hơn.
Tôi tin.
Tất cả chúng tôi đều tin.
Chúng tôi nghĩ rằng, muốn nước Đức mạnh, thì phải loại bỏ những gì “yếu ớt” và “lệch lạc”.
Khi các quán bar đồng tính bị đóng cửa, người ta hoan hô. Khi Viện nghiên cứu giới tính bị đốt sách, không ai phản đối.
Tôi nhớ rất rõ – người ta nói: “Cuối cùng, nước Đức đã có người dám hành động.”
Khi những người hàng xóm biến mất

Rồi một đêm, Gestapo đến khu tôi sống.


Chúng gõ cửa từng nhà, đọc danh sách tên. Một người hàng xóm của tôi – anh ta hiền lành, hay viết thơ – bị lôi đi giữa đêm. Mẹ anh ta khóc, nhưng không ai dám nói gì.
Hôm sau, căn hộ bị niêm phong. Người ta bảo anh ta là “người bệnh”, “kẻ biến thái”, “đáng bị dọn đi”.

Tôi không nói gì.
Không phải vì tôi đồng ý, mà vì tôi sợ.
Thời ấy, im lặng là cách để sống sót.
 
Sửa lần cuối:
Nhìn Miền Nam tràn ngập bê đê bóng chó mà lòng tao đau đớn địt mẹ nó.
Hoan hỉ
RUa8KSO.jpeg
 


Nguồn tài liệu gốc (tiếng Anh)
United States Holocaust Memorial Museum (USHMM ) , Wiener Holocaust Library,
The National WWII Museum
The Men with the Pink Triangle – Heinz Heger


Tôi đã từng tin rằng Hitler là vị cứu tinh của nước Đức
Tôi sinh ra trong thời kỳ tăm tối nhất của nước Đức – sau khi Thế chiến thứ nhất kết thúc. Cha tôi là cựu binh, trở về từ mặt trận với đôi chân tật nguyền và ánh mắt thất thần. Ông chẳng nói nhiều, chỉ bảo: “Người ta đã cướp mất lòng tự hào của chúng ta.”
Tôi khi ấy còn nhỏ, chẳng hiểu “người ta” là ai, chỉ biết rằng, nước Đức khi đó đói khổ đến mức bánh mì cũng là một thứ xa xỉ.
Khi Hitler xuất hiện
Tôi vẫn nhớ lần đầu tiên nghe Hitler nói trên radio. Giọng ông ta vang dội, chắc nịch, không ngập ngừng như đám chính trị gia yếu ớt ở Berlin. Ông ta nói về “danh dự”, “sức mạnh”, “tái thiết dân tộc Đức”.
Mọi người trong quán cà phê im lặng nghe, rồi đồng loạt gật đầu. Tôi cũng gật đầu.
Trong lòng tôi khi ấy trào lên một cảm giác khó tả – niềm kiêu hãnh.
Sau bao năm bị sỉ nhục, bị ép bồi thường chiến tranh, có người dám đứng lên nói: “Chúng ta sẽ làm nước Đức hùng mạnh trở lại!” – ai mà không thấy lòng mình rạo rực chứ?
Khi chúng tôi tin rằng ông ta đang “làm điều đúng đắn”
Berlin những năm 1930 hỗn loạn lắm. Tệ nạn, mại dâm, cờ bạc, cả những thứ chúng tôi gọi là “trụy lạc đạo đức” – đàn ông với đàn ông, đàn bà với đàn bà – tràn lan.

Trên báo chí, người ta viết rằng đó là “căn bệnh làm hỏng nước Đức”.

Rồi Hitler ra luật mới, nói rằng xã hội cần “thanh lọc” để trở nên trong sạch, mạnh mẽ hơn.
Tôi tin.
Tất cả chúng tôi đều tin.
Chúng tôi nghĩ rằng, muốn nước Đức mạnh, thì phải loại bỏ những gì “yếu ớt” và “lệch lạc”.
Khi các quán bar đồng tính bị đóng cửa, người ta hoan hô. Khi Viện nghiên cứu giới tính bị đốt sách, không ai phản đối.
Tôi nhớ rất rõ – người ta nói: “Cuối cùng, nước Đức đã có người dám hành động.”
Khi những người hàng xóm biến mất

Rồi một đêm, Gestapo đến khu tôi sống.

Chúng gõ cửa từng nhà, đọc danh sách tên. Một người hàng xóm của tôi – anh ta hiền lành, hay viết thơ – bị lôi đi giữa đêm. Mẹ anh ta khóc, nhưng không ai dám nói gì.
Hôm sau, căn hộ bị niêm phong. Người ta bảo anh ta là “người bệnh”, “kẻ biến thái”, “đáng bị dọn đi”.

Tôi không nói gì.
Không phải vì tôi đồng ý, mà vì tôi sợ.
Thời ấy, im lặng là cách để sống sót.

 
Top