“Hello tụi bây, cho tao tchút tâm sự với hỏi thật một câu. Tao hiện ở Sài Gòn, có vợ con rồi, đầu thì không hói nhưng cuộc đời thì thấy nhám hết cả mặt. Tao từng trải qua cái gọi là ‘con đường học hành đàng hoàng’ – học đại học tử tế, ra đi làm đúng ngành, lương đủ sống nhưng không đủ ngóc đầu, cố gắng tới mấy cũng chỉ đủ có cái nhà nhỏ chứ bảo gọi đó là ‘phát triển sự nghiệp’ thì thôi… xạo Lồn.
Môi trường làm việc thì toàn nịnh trên, đạp dưới. Mở miệng ra là KPI, deadline, teamwork nhưng đến cuối tháng vẫn là thằng bị quên trong buổi tăng lương. Tới 30 tuổi, chưa kịp leo lên cái ghế nào đã nghe tụi trẻ hơn gọi mình là “anh già”, bắt đầu bị thải như đồ hết đát. Tự nhiên tao thấy, 4 năm đại học ở VN như cái Lồn .
Rồi giờ tới thằng em tao – vừa thi xong ĐH, điểm cũng được (22 điểm), đầu óc sáng, học toán logic ổn nhưng sống còn non, khờ, kiểu mà vác qua nước ngoài là phải tập từ chuyện giặt quần lót. Nó chưa có định hướng gì, đứng giữa cái ngã ba ‘vào đại học trong nước’ hay ‘xách đít đi nước ngoài’. Tao nhìn mà tao tức. Vì tao thấy rõ luôn: nếu để nó học tiếp ở VN, xong ra đi làm, thì cái vòng lặp nghèo rớt mồng tơi này không dứt nổi. Cày như chó, sống như mèo, 30 tuổi bị đá, về nhà ăn cơm nguội với nước tương.”
Tao mới tìm hiểu vài hướng du học để coi có đứa nào thoát được khỏi cái nồi lẩu Đông Nam Á này không. Tao thấy:
👉 Đức thì có chương trình học nghề, kiểu điều dưỡng hay kỹ thuật, chi phí tầm 300–400 triệu/năm, nghe thì thơm, hỗ trợ nhiều, có lương học nghề – nhưng học tiếng Đức thì khó như học cách hiểu lòng người yêu cũ.
👉 Úc thì đi theo dạng vừa học vừa làm, chi phí cao hơn, tầm 600 triệu/năm, tiếng Anh thì đỡ, cơ hội làm thêm nghe cũng ổn, nhưng chi phí sống thì như tụi tư bản mở app hút máu mỗi sáng.”
Vấn đề là tài chính nhà tao gồng được cỡ 500–700 củ là max. Không có dư để đốt đại kiểu ‘thử coi sao’, mà cũng không rảnh để đi làm lại đời thằng em khi nó gãy cánh giữa trời Tây. Tao đang kẹt, tao rối.
Tụi bây ai từng đi, từng trải, hoặc ít nhất có não, có tâm thì chỉ tao cái hướng. Hướng nào đỡ nát, sống được, có cửa lâu dài thì nói. Hướng nào dễ đứt, dễ trầm cảm, dễ thành dân chạy Grab bên xứ người thì cũng chỉ luôn. Tao không muốn sau 2–3 năm nó nhắn về: ‘Anh ơi, em sai rồi… cho em vé về.’ Lúc đó chắc tao điên luôn.
Môi trường làm việc thì toàn nịnh trên, đạp dưới. Mở miệng ra là KPI, deadline, teamwork nhưng đến cuối tháng vẫn là thằng bị quên trong buổi tăng lương. Tới 30 tuổi, chưa kịp leo lên cái ghế nào đã nghe tụi trẻ hơn gọi mình là “anh già”, bắt đầu bị thải như đồ hết đát. Tự nhiên tao thấy, 4 năm đại học ở VN như cái Lồn .
Rồi giờ tới thằng em tao – vừa thi xong ĐH, điểm cũng được (22 điểm), đầu óc sáng, học toán logic ổn nhưng sống còn non, khờ, kiểu mà vác qua nước ngoài là phải tập từ chuyện giặt quần lót. Nó chưa có định hướng gì, đứng giữa cái ngã ba ‘vào đại học trong nước’ hay ‘xách đít đi nước ngoài’. Tao nhìn mà tao tức. Vì tao thấy rõ luôn: nếu để nó học tiếp ở VN, xong ra đi làm, thì cái vòng lặp nghèo rớt mồng tơi này không dứt nổi. Cày như chó, sống như mèo, 30 tuổi bị đá, về nhà ăn cơm nguội với nước tương.”
Tao mới tìm hiểu vài hướng du học để coi có đứa nào thoát được khỏi cái nồi lẩu Đông Nam Á này không. Tao thấy:
👉 Đức thì có chương trình học nghề, kiểu điều dưỡng hay kỹ thuật, chi phí tầm 300–400 triệu/năm, nghe thì thơm, hỗ trợ nhiều, có lương học nghề – nhưng học tiếng Đức thì khó như học cách hiểu lòng người yêu cũ.
👉 Úc thì đi theo dạng vừa học vừa làm, chi phí cao hơn, tầm 600 triệu/năm, tiếng Anh thì đỡ, cơ hội làm thêm nghe cũng ổn, nhưng chi phí sống thì như tụi tư bản mở app hút máu mỗi sáng.”
Vấn đề là tài chính nhà tao gồng được cỡ 500–700 củ là max. Không có dư để đốt đại kiểu ‘thử coi sao’, mà cũng không rảnh để đi làm lại đời thằng em khi nó gãy cánh giữa trời Tây. Tao đang kẹt, tao rối.
Tụi bây ai từng đi, từng trải, hoặc ít nhất có não, có tâm thì chỉ tao cái hướng. Hướng nào đỡ nát, sống được, có cửa lâu dài thì nói. Hướng nào dễ đứt, dễ trầm cảm, dễ thành dân chạy Grab bên xứ người thì cũng chỉ luôn. Tao không muốn sau 2–3 năm nó nhắn về: ‘Anh ơi, em sai rồi… cho em vé về.’ Lúc đó chắc tao điên luôn.