Vikram
Bò lái xe
thấy mấy đứa nhỏ tuổi giờ nó hư thì bị cha mẹ la chửi, mà trơ trơ, cũng chả sao, đi học điểm kém cũng ko sao, mấy đứa nghiện game lắm cùng lắm bị mẹ xách cây đánh khóc lóc nhưng cơ bản là cũng chả có sao, ko như hồi trc kia nghe mà đi học điểm kém là sợ chết mẹ, họp phụ huynh là đứng tim sợ hãi, còn giờ tao nghĩ lại cũng chả có gì đáng sợ, ba cái chuyện vặt, còn biết bao nhiêu chuyện động trời mà con ng ta vẫn tha thứ rồi quên ngay, bao nhiêu chuyện xấu hổ xảy ra, chả có đáng xá gì hết, mọi thứ vẫn cứ nhanh chóng trôi qua
tao tự hỏi tại sao xã hội lại trở nên như vậy, mọi thứ trôi tuồn tuột, ai xấu ai tốt mặc kệ, có tiền hoặc là có sức khoẻ thì vẫn còn cười tươi và đc tôn trọng, dù cho trước đó có lưu manh như thế nào, chả ai nhớ, tại do xã hội h bận rộn quá hay cực khổ quá hay là sao, cảm giác nó như kiểu là cái xã hội này nó đã quá mệt mỏi để phải chú tâm vào những chuyện đạo đức hay những thất bại của ng khác, mọi thứ chỉ còn lại một chữ Mặc Kệ, Nhà Bao Việc là hết, cũng dễ thở cho những kẻ lầm lỗi, nhưng cũng hơi buồn vì mọi thứ nó cứ như đang im lặng dần, đi tới một ngõ cụt
tao tự hỏi tại sao xã hội lại trở nên như vậy, mọi thứ trôi tuồn tuột, ai xấu ai tốt mặc kệ, có tiền hoặc là có sức khoẻ thì vẫn còn cười tươi và đc tôn trọng, dù cho trước đó có lưu manh như thế nào, chả ai nhớ, tại do xã hội h bận rộn quá hay cực khổ quá hay là sao, cảm giác nó như kiểu là cái xã hội này nó đã quá mệt mỏi để phải chú tâm vào những chuyện đạo đức hay những thất bại của ng khác, mọi thứ chỉ còn lại một chữ Mặc Kệ, Nhà Bao Việc là hết, cũng dễ thở cho những kẻ lầm lỗi, nhưng cũng hơi buồn vì mọi thứ nó cứ như đang im lặng dần, đi tới một ngõ cụt