
“LỤY TÌNH” KHÔNG CHỈ VÌ QUÁ YÊU MÀ CÒN LÀ BIỂU HIỆN CỦA TỔN THƯƠNG THỜI THƠ ẤU
Những người “lụy tình”, hy sinh hết mình trong tình yêu, không có ranh giới cá nhân, không biết từ chối,... thường là những đứa trẻ mang tổn thương thời thơ ấu.
Đứa trẻ ấy đã có những vết thương lòng không ai thấu hiểu. Vết thương lòng của đứa trẻ sinh trưởng trong gia đình nghiêm khắc đến mức không được trái lời. Tâm trí non nớt của đứa trẻ “học”được cách sinh tồn phù hợp nhất, đó là luôn nghe theo và đồng ý với mọi điều người thân nói.
Đứa trẻ ấy thường từng bị bỏ mặc nhu cầu cảm xúc lúc còn nhỏ. Cha mẹ bận rộn và chưa đủ hiểu biết để hỏi những đứa trẻ ấy về nét mặt thoáng buồn, giận dỗi, thèm thuồng, về cả những hành vi bột phát kiểu trẻ con chẳng vì lý do gì cụ thể.
Hoặc cũng có thể đứa trẻ ấy được yêu thương hết mực theo niềm-tin-riêng của người lớn, nó còn chịu gánh nặng phải báo đáp bằng cách vâng lời: “Đồng ý” mới là yêu thương, nói “không” là phản bội.
Khi lớn lên, bước vào mối quan hệ tình cảm, dù người yêu mong điều mà họ không muốn, họ cũng chẳng dám nói ra suy nghĩ của mình. Cuộc sống của họ toàn là mong đợi, yêu cầu từ người khác. Bởi một người thiếu thốn tình yêu thương thì làm sao có thể mang tình yêu thương đi trao tặng?
Họ tin rằng nếu ai đó tương tác với mình và cảm thấy không vui vẻ, thoải mái thì đó là lỗi của mình. Vì thế, họ tự thấy phải có trách nhiệm xoa dịu, chăm sóc cảm xúc, làm người khác vui lên. Và cách nhanh nhất là đáp ứng, thỏa mãn điều người khác mong cầu ở họ. Họ chỉ có thể làm mọi thứ với khát khao đừng bị ghét, đừng bị xa lánh là đã thỏa mãn rồi.
Và sự thỏa mãn ấy lại dẫn đến kiệt quệ năng lượng tinh thần.
🌿 Trích: "Bên trong đứa trẻ trưởng thành bằng áp lực" - Tác giả: Tiến sĩ Tâm lý học Đặng Hoàng Ngân.
Những người “lụy tình”, hy sinh hết mình trong tình yêu, không có ranh giới cá nhân, không biết từ chối,... thường là những đứa trẻ mang tổn thương thời thơ ấu.
Đứa trẻ ấy đã có những vết thương lòng không ai thấu hiểu. Vết thương lòng của đứa trẻ sinh trưởng trong gia đình nghiêm khắc đến mức không được trái lời. Tâm trí non nớt của đứa trẻ “học”được cách sinh tồn phù hợp nhất, đó là luôn nghe theo và đồng ý với mọi điều người thân nói.
Đứa trẻ ấy thường từng bị bỏ mặc nhu cầu cảm xúc lúc còn nhỏ. Cha mẹ bận rộn và chưa đủ hiểu biết để hỏi những đứa trẻ ấy về nét mặt thoáng buồn, giận dỗi, thèm thuồng, về cả những hành vi bột phát kiểu trẻ con chẳng vì lý do gì cụ thể.
Hoặc cũng có thể đứa trẻ ấy được yêu thương hết mực theo niềm-tin-riêng của người lớn, nó còn chịu gánh nặng phải báo đáp bằng cách vâng lời: “Đồng ý” mới là yêu thương, nói “không” là phản bội.
Khi lớn lên, bước vào mối quan hệ tình cảm, dù người yêu mong điều mà họ không muốn, họ cũng chẳng dám nói ra suy nghĩ của mình. Cuộc sống của họ toàn là mong đợi, yêu cầu từ người khác. Bởi một người thiếu thốn tình yêu thương thì làm sao có thể mang tình yêu thương đi trao tặng?
Họ tin rằng nếu ai đó tương tác với mình và cảm thấy không vui vẻ, thoải mái thì đó là lỗi của mình. Vì thế, họ tự thấy phải có trách nhiệm xoa dịu, chăm sóc cảm xúc, làm người khác vui lên. Và cách nhanh nhất là đáp ứng, thỏa mãn điều người khác mong cầu ở họ. Họ chỉ có thể làm mọi thứ với khát khao đừng bị ghét, đừng bị xa lánh là đã thỏa mãn rồi.
Và sự thỏa mãn ấy lại dẫn đến kiệt quệ năng lượng tinh thần.
🌿 Trích: "Bên trong đứa trẻ trưởng thành bằng áp lực" - Tác giả: Tiến sĩ Tâm lý học Đặng Hoàng Ngân.
