Ly cà phê đông đá bị bỏ quên trong tủ lạnh,
nằm im thin thít giữa những túi đậu Hà Lan và hộp cơm hôm qua mẹ dặn mang đi làm.
Nó từng là một ý tưởng đẹp: chiều mưa, bật nhạc lofi, nhấp một ngụm lạnh buốt để tỉnh táo.
Rồi cuộc đời lướt qua, cuộc gọi, deadline, cơn buồn ngủ, cơn lười, cơn quên.
Giờ nó thành khối băng màu nâu đục,
mặt trên phủ một lớp tuyết mỏng như da người chết lâu ngày.
Đá tan ra thành nước thì cà phê vẫn còn đó,
đắng ngắt, đặc quánh, không đường, không sữa, không cả lý do để uống nữa.
Thỉnh thoảng mở tủ lạnh, ánh đèn vàng hắt lên,
nó nằm đó như một lời thú tội đông cứng:
“Tao từng định sống chậm lại một chút,
mà cuối cùng vẫn để chính mình bị bỏ rơi trong chính cái tủ lạnh của mình.”
Rồi khép cửa lại.
Tiếng “cạch” khô khốc.
Khối băng vẫn im,
và tủ lạnh tiếp tục rên rỉ bài hát 24/24 của sự trì hoãn.