Thỏ Trắng Ác Tâm
Thôi vậy thì bỏ
Tao đang ở tuổi dở dở ương ương, cái tuổi mà tụi mày biết đấy hay nhột nhột, tự ái, mà đụng chuyện gì cũng thấy nhục. Vấn đề là mẹ tao là một KOL chính hiệu, có tiếng tí chút trên Instagram, cái loại “mẹ bỉm sữa chia sẻ đời sống”, ngày xưa rảnh rỗi sinh nông nổi, lôi tao với con em tao lên mạng bày vẽ từ bé.
Lớn tí rồi mới nhận ra: đm, cái mặt tao, cái tuổi thơ tao, cái đời tư tao nó bị upload lên mạng như tài sản công cộng. Từ tên tao đến dáng đi, dáng ngồi của tao, nó hiện lên Google như mấy đứa đóng phim cấp ba mà lộ link. Đéo chỉ nhục, mà còn thấy mệt. Đi xin việc? Check tên tao ra một rổ content. Gái muốn tìm hiểu tao? Ặc, thấy hình hồi 6 tuổi đang ị giữa vườn. Đụ mẹ thấy vãi Lồn thiệt!
Tao quyết định khác người. Tìm web chuyên in áo hoodie theo yêu cầu, đặt in: Mặt trước, mặt sau, tay áo đầy mấy câu kiểu:
Đm, nghe câu này nó quen không khác gì mấy thằng bồ toxic: “Anh hứa rồi, lần này là lần cuối”, cái trò “xin rồi lén post” của bà đã xảy ra bao lần. Ban đầu năn nỉ: “Cho mẹ post, để kiếm chút tiền, rồi mẹ mua cái máy PS5 cho”. Không cho thì bà đăng đại, xong chữa: “Mặt con có thấy đâu, mờ mờ ở góc thôi mà, ai biết con là ai đâu.” Tao đã nói rõ: "Không là không. Bà đừng có giả ngu. Xoá hết hình tui đi, mọi bài viết nhắc tới tui, mọi caption tag tên tui. Tui không tồn tại trên cái vũ trụ đó nữa.". Giờ tao đéo tháo áo hoodie ra nữa. Đi đâu cũng mặc, kể cả đám cưới đám hỏi hay sự kiện trường lớp. Bà bảo trông như “giang hồ”, "sai dress code", “bôi bác hình ảnh gia đình”. Tao nghe xong chỉ thấy một chữ: kệ mẹ.
Tao chỉ muốn được sống như người bình thường, không phải con rối trên social media. Cái hoodie xấu à? Có thể. Nhưng đéo mặc thì cũng đéo biết làm sao để tránh.
Lớn tí rồi mới nhận ra: đm, cái mặt tao, cái tuổi thơ tao, cái đời tư tao nó bị upload lên mạng như tài sản công cộng. Từ tên tao đến dáng đi, dáng ngồi của tao, nó hiện lên Google như mấy đứa đóng phim cấp ba mà lộ link. Đéo chỉ nhục, mà còn thấy mệt. Đi xin việc? Check tên tao ra một rổ content. Gái muốn tìm hiểu tao? Ặc, thấy hình hồi 6 tuổi đang ị giữa vườn. Đụ mẹ thấy vãi Lồn thiệt!
Tao quyết định khác người. Tìm web chuyên in áo hoodie theo yêu cầu, đặt in: Mặt trước, mặt sau, tay áo đầy mấy câu kiểu:
- “Đéo quay phim, đéo chụp ảnh”
- “Tao không đồng ý bị chụp”
- “Tôn trọng quyền riêng tư của tao đi”
- “Không kiếm fame, kiếm tiền trên mặt tao”
- “Cút cm tụi mày đi"
Đm, nghe câu này nó quen không khác gì mấy thằng bồ toxic: “Anh hứa rồi, lần này là lần cuối”, cái trò “xin rồi lén post” của bà đã xảy ra bao lần. Ban đầu năn nỉ: “Cho mẹ post, để kiếm chút tiền, rồi mẹ mua cái máy PS5 cho”. Không cho thì bà đăng đại, xong chữa: “Mặt con có thấy đâu, mờ mờ ở góc thôi mà, ai biết con là ai đâu.” Tao đã nói rõ: "Không là không. Bà đừng có giả ngu. Xoá hết hình tui đi, mọi bài viết nhắc tới tui, mọi caption tag tên tui. Tui không tồn tại trên cái vũ trụ đó nữa.". Giờ tao đéo tháo áo hoodie ra nữa. Đi đâu cũng mặc, kể cả đám cưới đám hỏi hay sự kiện trường lớp. Bà bảo trông như “giang hồ”, "sai dress code", “bôi bác hình ảnh gia đình”. Tao nghe xong chỉ thấy một chữ: kệ mẹ.
Tao chỉ muốn được sống như người bình thường, không phải con rối trên social media. Cái hoodie xấu à? Có thể. Nhưng đéo mặc thì cũng đéo biết làm sao để tránh.




