“Metro 2033”: Bản cáo trạng đen tối về một nước Nga hoang tàn

Don Jong Un

Xamer mới lớn
Vatican-City
G4-810x480.jpg
Tác phẩm “Metro 2033” Dmitry Glukhovsky
Từ bối cảnh hậu tận thế, Glukhovsky dựng lại chân dung nước Nga hôm nay, nơi con người không còn tin nhau, quyền lực bị phân mảnh, và ý thức hệ chỉ còn là chiếc mặt nạ của nỗi sợ và sự kiểm soát.

Không chỉ là tiểu thuyết hậu tận thế

Xuất bản lần đầu năm 2005, “Metro 2033” của Dmitry Glukhovsky đã vượt qua khuôn khổ một tiểu thuyết khoa học viễn tưởng để trở thành tấm gương ám ảnh phản chiếu thực trạng xã hội Nga đương đại.

Lấy bối cảnh năm 2033, sau một cuộc chiến tranh hạt nhân hủy diệt thế giới, nhân loại, hay phần còn sót lại của nó, rút xuống lòng đất, trú ngụ trong hệ thống tàu điện ngầm Moscow. Nhưng điều đáng sợ không chỉ là chất phóng xạ hay những sinh vật đột biến, mà chính là sự phân rã xã hội, tâm lý tập thể và chủ nghĩa hoài nghi tột độ giữa người với người.

Với người đọc Việt Nam, “Metro 2033” gợi nhớ đến một “Trại súc vật” thời nguyên tử, nơi lý tưởng biến dạng, con người bị điều kiện hóa bởi nỗi sợ, và tự do không tồn tại, thậm chí dưới hình thức mơ hồ nhất.

Một hệ thống metro: vũ trụ thu nhỏ của Nga

Trong tiểu thuyết, mỗi ga tàu trở thành một cộng đồng biệt lập, hoạt động như một quốc gia thu nhỏ với chính quyền, quân đội, tín ngưỡng và hệ tư tưởng riêng. Có “Hansa” – liên minh thương mại tự do, có “Đệ tứ Quốc xã” – tàn tích của chủ nghĩa phát xít, có “Đường Vòng đỏ” – nơi chủ nghĩa Stalin sống lại cùng mật vụ, tra tấn, ám sát, và có các nhóm chính thống giáo cực đoan, tôn sùng những linh vật kỳ quái như Thánh Sên hoặc Đấng Địa Tâm.

Sự đa nguyên hóa chính trị này không phản ánh một xã hội dân chủ, mà chính là sự phân mảnh sau khi niềm tin tập thể tan rã. Trong bóng tối tàu điện ngầm, ẩn dụ cho một nước Nga “chìm sâu” vào hậu ý thức hệ, không còn lý tưởng nào là chân lý. Chỉ còn các hình thức quyền lực trần trụi: kiểm soát, tuyên truyền, bạo lực và cấm đoán.

Tác giả cho thấy: Khi ánh sáng của văn minh tắt đi, thứ trỗi dậy không phải là con người khai sáng, mà là những tàn dư hung bạo nhất của lịch sử. Không khác gì nước Nga ngày nay, nơi nhà nước hậu toàn trị trộn lẫn chủ nghĩa dân tộc, chính thống giáo, và quyền lực mafia để dựng nên một thực tại phi lý nhưng ổn định.

Artyom: con người lạc lối trong mê cung hoài nghi

Nhân vật chính Artyom, chàng thanh niên trẻ mang sứ mệnh “cứu thế giới” khỏi lũ Dark Ones, là hiện thân của con người Nga hiện đại: hoang mang, cô độc, sống giữa những lời dối trá, nhưng vẫn khát khao lý tưởng, khao khát được tin vào điều gì đó.

Hành trình của Artyom xuyên qua các ga tàu không chỉ là cuộc phiêu lưu thể lý, mà còn là cuộc lưu đầy tinh thần. Ở mỗi nơi, anh gặp một mảnh vỡ của nước Nga: một cộng đồng loạn thần tập thể, một nhóm thờ phụng ma quái, một băng nhóm cướp bóc, một chính quyền độc tài… và dần nhận ra: không nơi nào còn giữ được nhân tính nguyên sơ. Tất cả đều đã tha hóa.

Cái kết của tiểu thuyết là một cú đấm vào tâm thức người đọc: sau tất cả, loài Dark Ones mà Artyom ra sức tiêu diệt, hóa ra lại là những sinh vật tiến hóa muốn giao tiếp và cứu giúp nhân loại. Nhưng vì con người quá sợ hãi sự khác biệt, quá gắn bó với nỗi sợ và thành kiến, nên họ đã tự tay hủy diệt điều có thể là tia sáng cuối cùng.

Thông điệp ấy sắc lạnh: chính nỗi sợ, chứ không phải kẻ thù, đã giết chết tương lai.

Vũ khí của quyền lực: nỗi sợ và sự ngu muội

Một trong những ẩn dụ xuyên suốt Metro 2033 là sự triệt tiêu tri thức. Trong metro, sách trở thành thứ nguy hiểm; những người biết đọc và suy nghĩ bị loại trừ. Tại một số ga, dân chúng tin rằng quỷ dữ ẩn nấp trong máy radio, rằng ánh sáng mặt trời là tà thuật, rằng “Thánh Linh của Địa tâm” sẽ trừng phạt ai dám vượt ra ngoài.

Đó không phải là viễn tưởng. Đó là chính nước Nga đương đại, nơi hệ thống giáo dục bị thao túng, truyền thông bị bịt miệng, nhà văn bị giam cầm hoặc lưu vong, và các giá trị dân chủ bị vẽ thành “sự xâm nhập phương Tây”.

Tại đây, nỗi sợ trở thành hệ tư tưởng thống trị, sợ người lạ, sợ tự do, sợ thay đổi. Và quyền lực, thay vì dựa trên sự đồng thuận, tồn tại nhờ việc duy trì trạng thái khủng hoảng thường trực. Metro là một quốc gia toàn trị thu nhỏ, nơi kiểm soát thông tin, chia để trị, và gieo rắc kẻ thù tưởng tượng là phương pháp quản lý hiệu quả.

Một bản cáo trạng chính trị đầy ẩn dụ

Có thể nói, “Metro 2033” là một bản cáo trạng lặng lẽ nhưng sắc bén về nước Nga hậu Xô viết, và xa hơn, về mọi xã hội hậu ý thức hệ. Glukhovsky không tuyên bố chính trị, nhưng từng hình ảnh, từng ga tàu, từng nhân vật trong tiểu thuyết đều gợi lại những vết sẹo lịch sử sâu hoắm của dân tộc Nga.

-Những người ******** trong “Đường Vòng đỏ” là những bóng ma của chủ nghĩa Stalin, tuyên truyền, tra tấn, thanh trừng.

– Những kẻ phát xít ở “Đệ tứ Quốc xã” là tấm gương phản chiếu cơn ác mộng của chủ nghĩa dân tộc cực đoan.

– Những tín đồ mù quáng, sợ ánh sáng, tẩy chay công nghệ, chính là ẩn dụ cho một xã hội ngược sáng trí tuệ, nơi niềm tin thay thế lý trí.

Glukhovsky không giấu diếm quan điểm chính trị. Sau khi “Metro 2033” thành công toàn cầu, ông tiếp tục trở thành nhà phê bình xã hội và phản đối chiến tranh Ukraine công khai. Năm 2023, ông bị chính quyền Nga kết án vắng mặt [Tòa tuyên tám năm tù – Văn Việt] vì “phát tán thông tin giả”. Nhưng thực chất, chính “Metro 2033” đã là lời buộc tội mạnh nhất: khi một xã hội ngừng đối thoại, mọi khác biệt đều bị tiêu diệt dưới danh nghĩa bảo vệ trật tự.

Ánh sáng cuối đường hầm là gì?

Trong thế giới Metro, ánh sáng mặt trời trở thành biểu tượng của điều cấm kỵ. Nhưng paradox thay, cũng chính ánh sáng ấy là điều duy nhất con người hướng tới. Artyom, sau tất cả, vẫn giữ một niềm tin mong manh rằng: ở đâu đó, trên mặt đất kia, sự sống và hy vọng vẫn tồn tại.

Câu hỏi lớn nhất mà tiểu thuyết để lại không phải là “ai sống sót”, mà là: liệu loài người có còn xứng đáng sống tiếp? Nếu tiếp tục duy trì những cơ chế quyền lực dựa trên nỗi sợ, tôn thờ quá khứ huy hoàng giả tạo, và dập tắt mọi khác biệt, thì cái chết không phải đến từ bom nguyên tử, mà đến từ bên trong, từ sự phân rã của chính tâm hồn con người.

“Metro 2033” là một tác phẩm đầy sức mạnh nghệ thuật và chiều sâu chính trị, lồng ghép triết học hiện sinh, phê phán xã hội và phản tư lịch sử trong một cấu trúc giả tưởng ly kỳ. Nó là tấm bản đồ tinh thần của một nước Nga tan vỡ, nơi bóng tối không nằm trong đường hầm mà nằm trong lòng người.

Khi Glukhovsky viết “Metro 2033”, ông không tiên đoán tương lai. Ông chỉ kéo bức màn xã hội Nga hiện tại, và cho thấy: cái tận thế thực sự không đến từ chiến tranh hạt nhân, mà đến từ sự thờ ơ, ngộ nhận, và đánh mất chính mình.

G2-710x480.jpg
Tác giả Dmitry Glukhovsky
 

Có thể bạn quan tâm

Top