Mình có nên tiếp tục không?

Không tên2

Gió lạnh đầu buồi
Germany
Mình và anh quen nhau cũng được gần 3 năm. Ngày mới quen anh, mình cũng biết hoàn cảnh gia đình anh hơi khó khăn. Lâu lâu mới đi chơi, đi ăn một bữa. Thường anh sẽ là người trả, thỉnh thoảng mình cũng mời anh lại, cũng mua quà này kia cho anh. Nhiều lúc thèm cái gì đó cũng phải đợi có lương mới đi ăn được. Sinh nhật mình anh cũng có tặng quà, còn những ngày lễ này kia thì hầu như không, cũng không đi chơi như các cặp đôi khác. Ai hỏi thì mình hay bảo là: "Đi ngày khác, chứ ngay lễ đông lắm, không thích". Dầu vậy nhưng nhiều lúc cũng bị tủi thân. Mình cũng tự nói với lòng rằng tại tài chính anh hơi eo hẹp tí, anh còn lo cho gia đình, còn dành dụm tiền làm đám cưới nên không thể lo chu toàn hết những thứ mình muốn được. Mình không chê anh, chỉ cần anh cố gắng là được. Hiện tại anh có thể nghèo vật chất nhưng miễn không nghèo ý chí là được. Mình cũng luôn nói với anh như thế.

Chúng mình dự định năm nay cưới. Tính mình hay lo xa nên đã tìm tòi, lập kế hoạch, tìm hiểu studio, chụp ảnh, cần chuẩn bị gì, rạp, đồ ăn, bla bla... Còn anh thì, hình như chẳng lo nghĩ gì cả. Mình hỏi thì anh cũng bảo chưa biết, sính lễ thì để mẹ anh tính, anh không rành. Nhẫn cưới thì anh bảo có sẵn của người thân trước truyền lại đeo lấy vía, cưới xong thì đi mua cặp khác. Mình thì lại muốn mua mới luôn, vì đời người chỉ có một lần. Anh bảo anh chưa đủ tiền. Rồi đủ thứ phải lo. Anh còn bảo cưới về chịu khó năm đầu có thể sống eo hẹp chút vì anh định mượn người thân thêm một mớ nên sau cưới phải trả nợ. Gia đình mình thì khá giả hơn, không phải là giàu nhưng vẫn sống thoải mái, để nói dư giả thì cũng không có bao nhiêu. Ngoài công việc hành chính mình còn làm thêm công việc phụ để kiếm thêm. Còn anh thì chỉ làm công việc hành chính, đôi khi tăng ca. Thời gian rảnh thì coi YouTube, chơi game. Nhiều lần mình hỏi anh có định kiếm gì để làm thêm không, anh bảo anh cũng chưa biết làm gì nữa, nhưng anh sẽ cố gắng. Đến hiện tại mình vẫn chưa thấy động tĩnh gì.

Chiếc kính cận của mình bị gãy, mình có nói với anh và anh hứa ngày hôm sau sẽ dẫn mình đi cắt kính mới. Thế mà đến hôm sau anh lại quên mất. Mình kiểu bị hụt hẫng ấy. Thấy bản thân chẳng quan trọng gì với anh mấy nhỉ. Mọi người cũng biết kính cận đối với người cận quan trọng thế nào rồi. Sau đó mình có nhắc, anh bảo anh chạy vào chở mình đi liền. Nhưng mình từ chối. Thật sự lúc đó mình vừa tức vừa tủi ấy. Thà là anh đừng nói.

Chúng mình cãi vã nhiều hơn, chiến tranh lạnh nhiều hơn. Nếu mình im lặng, anh sẽ im luôn, thay vì trước đây luôn rối rít đi tìm.

Hiện tại anh cũng có công việc ổn định, chỉ là lương không cao chứ không phải lười biếng không chịu làm việc. Anh cũng có quan tâm mình, cũng có nhường nhịn, cũng chịu chở mình đi chơi nếu mình muốn đi và trong điều kiện kinh tế cho phép. Tụi mình cũng có quỹ chung nho nhỏ.

Anh cứ sống bình bình như thế, tới đâu tính tới đó. Mình thì lại muốn người đàn ông của mình phải có ý chí phấn đấu, có kế hoạch, có mục tiêu.

Mình có đang bị đòi hỏi quá nhiều hay không?
 

Có thể bạn quan tâm

Top