Mọi khổ đau và thất bại vì MẤT TỰ DO

ntsu

Con Chym bản Đôn
Xưa có một con chim biển đáp xuống ngoài thành nước Lỗ.
Vua Lỗ ngự ra bắt nó, rước nó về thái miếu, đặt tiệc mừng nó, cho tấu nhạc Cửu Thiều, làm lễ thái lao khoản đãi nó. Nhưng con chim dớn dác, âu sầu, không ăn một miếng thịt, không uống một giọt rượu, ba ngày sau chết.
Đó là lấy cách phụng dưỡng mình mà nuôi chim. Muốn lấy cách nuôi chim mà nuôi chim thì phải cho nó ở trong rừng sâu, tự do dạo trong đồng lầy, trôi nổi trên sông hồ; phải cho nó ăn lươn hoặc ăn cá nhỏ, để nó bay cùng hàng với những con chim khác, đáp xuống đâu thì đáp, tự do, tự tại. Chỉ nghe tiếng nói của người nó đã ghét rồi, huống hồ tiếng nhạc ồn ào đó, làm sao nó chịu nổi?

Con người ngày nay tự nhét mình vào những khối bê tông, kính và sắt; tồn tại trong những hệ thống vô hồn, và gọi đó là sự sống.
Đánh đổi cho 1 job 20 củ/ tháng, nhưng làm 12 tiếng/ ngày. Trong công ty chỉ có 4 bức tường, có luật lệ ràng buộc. Con người dớn dác, u sầu, dù không chết ngay như con chim, nhưng tầm 25 30 tuổi đã chết trong linh hồn, đến 75 tuổi mới được chôn cất.
Bản tính con người là động vật tự nhiên, thích ngao du bốn bể, tắm nắng trời, lắng tai nghe tiếng đại ngàn. Đói thì ăn, mệt thì ngủ. Không cần phải sợ ai, cũng không khiến ai phải sợ mình.
Đứa trẻ sinh ra bị tước đoạt tự do. 4 tiếng 1 lần nó phải cho ăn, vì bác sĩ bảo thế. Nó không biết đói hay no, chỉ biết khóc. Lên 7 tuổi, nó phải đi vệ sinh buổi sáng, dù không có nhu cầu, ngồi trên bệ xí nước mắt ngắn dài, trong khi mẹ nó đứng cạnh. Nó không hiểu chuyện gì xảy ra.
Đứa trẻ có thể làm gì được? Cha mẹ to lớn hơn nó, quyền lực hơn nó, cho nó chỗ ăn, ở. Cha mẹ giống như vua Lỗ, khoản đãi con chim bằng tiệc rượu của con người. Đứa trẻ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc thoả hiệp.
Nó bị phụ thuộc tuyệt đối vào cha mẹ, và sẽ nghĩ rằng mọi vấn đề của nó là do cha mẹ. Khi lớn, nó nghèo khổ, thất bại, xấu xí, đều là do cha mẹ. Nó chưa từng một lần được tự do để hiểu mình phải chịu trách nhiệm cho cuộc đời.
Sau thế chiến 2, nhiều sĩ quan Đức phủ nhận mọi tội ác. Họ cho rằng mình chỉ tuân phục theo mệnh lệnh, và làm những lệnh đó tốt nhất có thể.
Kẻ tự do không dễ dàng để bị ra lệnh đi tiêu diệt người khác. Anh ta sẽ hỏi: Tại sao?
Kẻ đã quen với nô lệ sẽ sẵn sàng tước đoạt tự do của người khác, vì anh ta chưa từng được nếm mùi tự do thật sự. Cả cuộc đời anh ta bị trói buộc bởi định kiến, giáo điều, quan niệm. Anh ta chỉ biết đến kiểm soát, bạo hành, rồi lại bất lực, bất mãn.
Carl Jung - Nhà tâm lý học nổi tiếng, lý giải tại sao ta khó chịu với người tự do - kẻ bất tuân, đứa trẻ ương bướng, hay chỉ đơn giản người ngoại quốc có văn hoá cởi mở hơn mình. Vì sâu thẳm trong ta bản thể còn thiếu thốn tự do từ bé. Ta không chấp nhận ai đó sở hữu điều mà vô thức ta khao khát. Cứ như thế, ngay cả tiếng trẻ con khóc, ta cũng không chịu nổi. Tiếng khóc ấy đang đòi sự tự do.
 

Có thể bạn quan tâm

Top