Anh Ba đã định không viết gì thêm về bão lũ vì năm nào cũng nói rồi nhưng đành phải nhón tay cào phím nói về những người có thị hiếu diệu kỳ là ...đếm. Không phải đếm ghe, đếm đèn pin, đếm áo phao. Họ đếm xác. Họ đếm thương vong như thể đang thống kê năng suất lao động. Mắt họ sáng lên mỗi khi một con số đau thương nhảy lên một chút giống kiểu trẻ con chờ pháo hoa đêm giao thừa. Lạ không?
Mình phải tự hỏi chẳng lẽ có người sống bằng nỗi đau của người khác thật sao? Thật ra không hẳn vậy. Anh em không sống bằng nỗi đau mà sống bằng cảm giác được đúng. Sống bằng khoái cảm được phán xét. Bão lũ, thiên tai với anh em chỉ như cái phông nền để diễn vai hiền nhân, bồ tát. Không tâm tư online thì không có cảm giác mình có ích cho đời.
Thèm được chú ý đến mức mong mỏi cái chếch của đồng bào trở ra làm bằng chứng, thì còn thắc mắc ai thiện ai ác làm gì cho mất thời gian?
Vì từ giây phút đó, anh em đâu còn đứng chung phía với loài người.
Nguồn: Anh Ba Sài Gòn
Mình phải tự hỏi chẳng lẽ có người sống bằng nỗi đau của người khác thật sao? Thật ra không hẳn vậy. Anh em không sống bằng nỗi đau mà sống bằng cảm giác được đúng. Sống bằng khoái cảm được phán xét. Bão lũ, thiên tai với anh em chỉ như cái phông nền để diễn vai hiền nhân, bồ tát. Không tâm tư online thì không có cảm giác mình có ích cho đời.
Thèm được chú ý đến mức mong mỏi cái chếch của đồng bào trở ra làm bằng chứng, thì còn thắc mắc ai thiện ai ác làm gì cho mất thời gian?
Vì từ giây phút đó, anh em đâu còn đứng chung phía với loài người.
Nguồn: Anh Ba Sài Gòn