Một chút tâm sự về chuyện tiền bạc và cuộc sống

Huttin

Người phá đò sông Đà
Nãy đi chạy bộ về, thấy có thằng cu tầm 16-17 tuổi được mẹ mua cho cốc trà sữa tocotoco, nhìn thằng nhóc hớn hở cầm cốc trà sữa mà lại nhớ lại chính bản thân mình của ngày xưa.

Tôi sinh ra trong một gia đình cũng thuộc dạng nghèo khó ở cái đất thủ đô này, nên từ bé đã ý thức được cách tiêu tiền. Ngay cả từ những cái nhỏ bé như gói ô mai, con pokemon, cái xúc xích mà cũng đã là xa xỉ, là quý báu, thì mọi thứ khác đối với tôi dường như luôn là quá xa vời. Nhớ nhất có hôm sinh nhật tầm 5 6 tuổi gì đó, được bố mẹ đèo ra đầu Lương Văn Can mua cho bộ lego xịn, khoảng 200k, mà vui sướng không thể diễn tả nổi, chứ đâu có ngờ rằng bố mẹ cũng phải chắt chiu rất nhiều mới có tiền mua cho được. Tuổi thơ mà, biết gì đâu, có đồ chơi mới là vui rồi.

Lớn hơn 1 tí, hồi đi học đại học thì có đi làm thêm này nọ, cũng kiếm được mấy triệu mỗi tháng, cũng tự mua được cốc trà sữa cho mình mỗi khi thèm, chứ cũng không phải ngửa tay xin tiền bố mẹ như thằng cu 16-17 tuổi kia nữa. Hồi đó vẫn còn là ngu ngơ, tiền kiếm được thì cứ tiêu thoải mái thôi, ăn uống với bạn bè, mua sắm quần áo này nọ, còn lại ăn học đã có bố mẹ nuôi, chả phải lo nghĩ gì.

Lớn hơn chút nữa, ra trường đi làm công việc chính thức đầu đời, lương 10tr mỗi tháng. Nhớ lại lúc đó cũng tự hào lắm, trẻ người non dạ, nghĩ mình kiếm vậy là nhiều rồi. Hồi đó hay dậy sớm buổi sáng trước giờ làm tranh thủ mua cái bánh mì, ngồi quán trà đá gần công ty, vừa ngồi ăn vừa nhìn mọi người xung quanh rồi thầm nghĩ "chắc chắn mình kiếm nhiều tiền hơn họ, mình lương 10tr mà, họ đi làm cả tháng kiếm được 4, 5tr là cùng", nghĩ xong lại tự mãn rồi ngồi gặm nốt cái bánh mì cho kịp giờ làm. Đúng là ranh con, ếch ngồi đáy giếng, giờ nghĩ lại vẫn thấy buồn cười.

Đến bây giờ trưởng thành hơn rồi mới thấy mình nhỏ bé nhường nào. Nhà thì giờ ở ké của bố mẹ, tháng đóng tiền coi như là tiền thuê phòng với thanh toán bill điện nước internet các kiểu thôi. Vợ con thì cũng chưa có, cứ tàng tàng như vậy mà sống 1 mình. Khác cái là giờ một tháng cũng kiếm được gấp vài lần hồi trước, nãy đi chạy bộ về có ghé Circle K mua ít đồ ăn uống vặt linh tinh, quẹt cái thẻ tín dụng bill hết 400k vẫn thấy bình thường, không như hồi trước mỗi lần mua đồ ăn vặt tầm 50k thôi là đã thấy lãng phí lắm rồi.

Tóm lại là giờ cũng không áp lực tiền nong gì, tuy không có nhiều tài sản nhưng cũng không vay nợ ai, cũng chưa lập gia đình nữa nên càng nhẹ gánh hơn, nhưng vẫn có cảm giác bị một cái áp lực vô hình nào đó từ xã hội nó đè nặng lên vai. Chắc áp lực nó được hình thành từ bé rồi, áp lực từ trường lớp, người quen, bạn bè, họ hàng, hàng xóm... rồi nó cứ thế lớn dần lên trong suy nghĩ. Giờ chỉ muốn cầm số tiền tiết kiệm còn lại rồi kiếm đường ra nước ngoài sinh sống, thoát khỏi mọi thứ, bắt đầu lại từ đầu. Tiền kiếm ra chỉ cần đủ tiêu là được, không cần giàu, lập gia đình rồi sinh con ở đó, cho nó có môi trường sinh sống, học tập thật tốt, còn mình chỉ cố gắng làm tròn trách nhiệm của một người cha và người chồng là được.
 
T hồi nhỏ món quà xa xỉ nhất đó là mặt nạ Tôn Ngộ Không vào mỗi dịp trung thu :)) mà nó còn éo phải mặt nạ nhựa nữa mới vcl, nhưng cũng nhờ đó mà tuổi thơ vui vcc
 
Suy nghĩ đúng đắn đó thanh niên. Tiền xài vừa đủ, đừng đua đòi. Ráng cày cuốc thì sẽ khá lên từng ngày. Mình thích kiểu lâu dài này hơn. Quan trọng phải ráng giữ sức khỏe.
 
Top