clientreverseip
Hạt giống tầm thần
Mùa đông năm 1949, Lãnh tụ vĩ đại Kim Nhật Thành dẫn quân hành quân trong tuyết dày. "Dừng lại!" Chủ tịch đột nhiên hét lên. Tài xế phanh gấp, chiếc xe jeep trượt đi một đoạn khá xa mới dừng lại. Chủ tịch Kim bước ra khỏi xe, đi thẳng đến chỗ một người lính, cúi xuống buộc dây giày, rồi không nói một lời, quay lại và lên xe. Nhìn chiếc xe lăn bánh, nước mắt ai nấy đều nhòa lệ. Sau đó, người lính đó nhất quyết không chịu cởi giày ra, cứ thế đi giày cho đến tận mùa hè năm 1950.

Gió rít. Tuyết rơi dày như deadline cuối tháng.
Đoàn quân tiền tuyến đang đi thì Chủ tịch Kim bỗng nói:
“STOP!”
Xe jeep drift 720 độ, bánh xe vẽ lên biểu tượng ngôi sao năm cánh trên mặt tuyết.
Chủ tịch bước xuống, đôi mắt sáng như đèn pha của T-34.
Ngài tiến đến một anh lính.
Anh này nhìn lại… dây giày tuột.
Ngài không nói. Ngài chỉ khẽ cúi.
Cúi sâu đến mức tầng ozone rách thêm một mảng.
Ngài buộc dây giày.
Nút buộc hình vô cực.
Từ đó anh lính không bao giờ cần cởi giày nữa, kể cả lúc đi tắm.
Đoàn quân lặng người. Một chiến sĩ hỏi khẽ:
“Sao Chủ tịch làm vậy ạ?”
Chủ tịch đáp, giọng trầm như bass Subwoofer:
“Một sợi dây giày buộc chặt…
là cả dân tộc không bao giờ gục ngã.”
Tuyết ngừng rơi 3 giây vì xúc động.
Một chú chim cánh cụt đi lạc cũng lau nước mắt.
Thiên nhiên công nhận: Ngài là chính nghĩa.
“Buộc xong dây giày, Chủ tịch nhặt một hạt tuyết rơi xuống và nói: ‘Đây là hòa bình.’ Thế là tuyết lập tức tan, mùa xuân ập đến, nhân dân nhảy múa luôn và ngay.”
Từ ngày được Chủ tịch Kim buộc dây giày, anh lính ấy thề không bao giờ cởi ra nữa.
Mùa xuân 1950 đến — hoa nở tưng bừng.
Cả đơn vị đều thay giày mới.
Riêng anh, vẫn mang đôi Giày Thiên Mệnh.
“Tôi cởi ra lỡ…
dân tộc sẩy chân thì sao?”
Mọi người gật gù, logic không chê được.
Đến mùa hè 1950, nắng 48°C, mồ hôi ở chân anh bốc hơi tạo thành đám mây hình lãnh tụ lơ lửng trên trời. Một nhà khí tượng học đi qua la lên:
“Đây là hiện tượng khí tượng mới:
Chủ Tịch Tích Tụ!”
Đôi giày ấy giờ:
Quân đội phong tặng danh hiệu:
“Chiến sĩ Bàn Chân Thép”
(đính kèm huy chương hình đôi tất cháy)
Cuối truyện, Chủ tịch Kim nhìn anh mỉm cười:
“Giày đã chặt rồi…
giữ luôn đất nước cho chặt.”
Gió nổi lên. Nhạc hùng ca vang lên. Camera zoom vào đôi giày… bật sáng ánh hào quang

Gió rít. Tuyết rơi dày như deadline cuối tháng.
Đoàn quân tiền tuyến đang đi thì Chủ tịch Kim bỗng nói:
“STOP!”
Xe jeep drift 720 độ, bánh xe vẽ lên biểu tượng ngôi sao năm cánh trên mặt tuyết.
Chủ tịch bước xuống, đôi mắt sáng như đèn pha của T-34.
Ngài tiến đến một anh lính.
Anh này nhìn lại… dây giày tuột.
Ngài không nói. Ngài chỉ khẽ cúi.
Cúi sâu đến mức tầng ozone rách thêm một mảng.
Ngài buộc dây giày.
Nút buộc hình vô cực.
Từ đó anh lính không bao giờ cần cởi giày nữa, kể cả lúc đi tắm.
Đoàn quân lặng người. Một chiến sĩ hỏi khẽ:
“Sao Chủ tịch làm vậy ạ?”
Chủ tịch đáp, giọng trầm như bass Subwoofer:
“Một sợi dây giày buộc chặt…
là cả dân tộc không bao giờ gục ngã.”
Tuyết ngừng rơi 3 giây vì xúc động.
Một chú chim cánh cụt đi lạc cũng lau nước mắt.
Thiên nhiên công nhận: Ngài là chính nghĩa.
“Buộc xong dây giày, Chủ tịch nhặt một hạt tuyết rơi xuống và nói: ‘Đây là hòa bình.’ Thế là tuyết lập tức tan, mùa xuân ập đến, nhân dân nhảy múa luôn và ngay.”
Từ ngày được Chủ tịch Kim buộc dây giày, anh lính ấy thề không bao giờ cởi ra nữa.
Mùa xuân 1950 đến — hoa nở tưng bừng.
Cả đơn vị đều thay giày mới.
Riêng anh, vẫn mang đôi Giày Thiên Mệnh.
“Tôi cởi ra lỡ…
dân tộc sẩy chân thì sao?”
Mọi người gật gù, logic không chê được.
Đến mùa hè 1950, nắng 48°C, mồ hôi ở chân anh bốc hơi tạo thành đám mây hình lãnh tụ lơ lửng trên trời. Một nhà khí tượng học đi qua la lên:
“Đây là hiện tượng khí tượng mới:
Chủ Tịch Tích Tụ!”
Đôi giày ấy giờ:
– chống đạn level 9999
– mùi đủ mạnh đánh sập radar Mỹ
– chỉ cần anh dậm chân là Truman mất sóng radio
Quân đội phong tặng danh hiệu:
“Chiến sĩ Bàn Chân Thép”
(đính kèm huy chương hình đôi tất cháy)
Cuối truyện, Chủ tịch Kim nhìn anh mỉm cười:
“Giày đã chặt rồi…
giữ luôn đất nước cho chặt.”
Gió nổi lên. Nhạc hùng ca vang lên. Camera zoom vào đôi giày… bật sáng ánh hào quang